
n tỉnh học thì mình có thể tha hồ quậy con Nhạn rồi! Hê hê...!”.
Đang miên man suy nghĩ thì bất chợt phát hiện ra ánh mắt của Dũng đang nhìn mình, Toàn giật mình ngó lơ.
- Chừng nào mới khởi hành hả cha?!. – Dũng quay sang nhìn ông Thái.
- Đầu tháng sau bắt đầu khởi hành!!. Vậy là con đồng ý àh?!. – Ông Thái không khỏi phấn khích.
- Dạ!!. Dĩ nhiên là con phải đồng ý rồi ạ!!. – Dũng cúi đầu, mặt buồn so.
Dũng ngước lên nhìn Toàn, thấy Toàn đang ngó lơ như muốn tránh né ánh mắt của anh. Bỗng Dũng lên tiếng.
- Thôi con lên phòng!!. Xin phép bố mẹ ạh!!. – Dũng cúi đầu chào rồi quay lưng bước lên phòng.
***
Dũng không về phòng của mình mà ghé ngang phòng của Trí.
“Cộc!!. Cộc!!.”
- Anh có trong phòng không anh hai.
- Dũng hả!! Vào đi em!!. – Trí trả lời.
- Hôm nay sao anh không xuống dùng cơm với gia đình?!.
- Hì!!. Em biết tính anh mà, anh không thích dùng cơm với cả nhà, mẹ luôn có ác cảm với anh, dường như mỗi lần gặp anh thì y như rằng mẹ lại cảm thấy khó chịu. – Trí mĩm cười nhạt nhẽo.
- Tại anh nghĩ vậy thôi chứ mẹ nào mà chẳng thương con!. – Dũng an ủi.
- Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Em kiếm anh giờ này có chuyện gì không?!.
- Em sắp đi lên tỉnh học rồi anh ạ!!. – Dũng nhìn ra cửa sổ mặt mày buồn so.
- Sao?!!. Em lên tỉnh học àh!! Quyết định khi nào thế?!. – Trí ra vẻ kinh ngạc.
- Vừa nãy anh ạ!!. Lúc sáng sớm ông phú hộ Báo làng bên qua báo tin là sẽ cho con trai cả của ổng đi lên tỉnh học, cha nghe vậy nên bắt em lên tỉnh học chung với con trai ông Báo cho có bạn.
- Hừ!! Em không cần nói thì anh cũng biết là mẹ cũng đồng ý chuyện này, phải không?!. – Trí nhìn Dũng thăm dò.
- Phải anh nói đúng!!. Mẹ cũng đã đồng ý với cha chuyện cho em lên tỉnh học.
- Vậy thì em bắt buộc phải đi thôi Dũng. – Trí thẳng thắn.
- Em biết chứ!!. Nhưng....!. – Dũng trầm ngâm.
- Sao?!. Có chuyện gì thì em cứ nói đi, anh em trong nhà mà em cũng khó nói sao?!.
- Anh hai! Anh giúp em chuyện này được không?.
- Em cứ nói đi anh nghe. – Trí hối thúc.
- Trong thời gian em lên tỉnh học anh để ý trông chừng Nhạn giúp em được không?.
- Hả?!!!. Tại sao lại phải trông chừng con bé đó. Không lẽ....? – Trí tỏ vẻ hơi bất ngờ.
- Phải!!!. Tụi em đã thương nhau rồi, ba năm rồi anh ạh.
- Ôi trời!!. Nếu mẹ biết chuyện này thì bà không để yên đâu, em cũng biết mẹ là người như thế nào mà!!.
- Em biết chứ! Nên em mới dấu cho đến giờ!!. Bây giờ em sắp đi xa rồi, chắc chắn anh Toàn sẽ không để yên cho Nhạn, nên em mới nhờ anh giúp em bảo vệ cô ấy. – Dũng bày tỏ.
Sau vài giây suy nghĩ, Trí trả lời.
- Thế cũng được!!. Trong thời gian em đi anh sẽ giúp em bảo vệ con bé khỏi bàn tay của anh cả!. Anh chỉ có thể làm được như vậy thôi!!.
- Như vậy là quá đủ rồi!!! – Dũng mừng rỡ. – Em cám ơn anh hai!!.
- Coi kìa! Anh em với nhau không mà. Em khách sáo với anh từ bao giờ thế?!.
- Dạ tại em vui quá đó mà!!. Thôi trời cũng tối rồi, em đi về phòng đây, chúc anh ngủ ngon.
- Chúc em trai ngủ ngon!!. – Trí mĩm cười hiền từ.
Sau khi Dũng đi khỏi, nụ cười hiền từ trên khuôn mặt của Trí bỗng trở nên đầy dã tâm.
Ngoài trời gió bắt đầu thổi mạnh, liệu số phận của Nhạn sẽ ra sao khi Dũng lên tỉnh học?. Vòng quay của định mệnh đã bắt đầu nổi sóng từ đây.
Nửa khuya, Dũng đứng lặng lẽ trước cửa căn phòng nhỏ sau vườn. Anh không biết phải nói như thế nào cho đúng với Nhạn trong khi anh sắp phải đi xa. Trong lòng vô cùng nặng trĩu, ba năm qua không ngày nào mà anh không ở bên cạnh cô ấy, thế mà bây giờ phải xa nhau những ba năm trời, thử hỏi ai mà không đau lòng xót dạ.
- Nhạn ơi...! Em còn thức không vậy?. – Dũng khẽ gọi.
- Anh Dũng hả?!. Chờ em một chút, em ra ngay.
.....
Vài phút sau, có đôi nhân tình trẻ ngồi lặng lẽ tâm sự bên vườn hoa Sứ. Gió đưa mùi hương hoa Sứ thoang thoảng. Đôi mắt Nhạn thoáng ngấn lệ khi nghe Dũng bày tỏ lý do, cô còn có thể nói gì bây giờ, ba năm qua rồi còn gì, khoảng thời gian đó là những kỷ niệm đẹp nhất mà cô không thể nào quên, bỗng phút chốc biết được sẽ phải xa nhau một khoảng thời gian dài, phải làm thế nào để không khỏi đau buồn đây?!.
- Anh xin lỗi!!. – Dũng khẽ thì thầm. – Anh không thể nào làm khác được, khi mà cha mẹ đã cùng đồng ý thì chỉ có con đường là chấp nhận mà thôi. Xin em hiểu cho anh.
- Em hiểu mà! – Nhạn khẽ cúi mặt. – Đó là tương lai của anh, làm sao mà em có thể ngăn cản được?. Em chỉ là phận hèn mọn mà thôi, được anh quan tâm chăm sóc đã là phước phần lắm rồi, bây giờ mà còn đòi hỏi anh đừng đi thì có phải quá đáng lắm không?!.
- Nhạn ơi!! Anh thương em!. Yêu em nhiều lắm em biết không?! – Dũng ôm Nhạn vào lòng xiết chặc. – Anh không muốn phải xa em đâu!! Ba năm qua không đủ dài để anh có thể cho em thấy được sự hạnh phúc, anh không cam lòng!! Không cam lòng!!.
- Không cam lòng thì mình biết làm sao bây giờ hở anh?! – Nhạn khe khẽ đoạn không cầm được nước mắt lăn dài trên má.
Cơn gió khuya thổi ngược làn tóc mai của Nhạn xõa dài trên đôi vai Dũng. Dũng ghì thật chặt tấm thân ngọc ngà, mảnh mai của cô vào lòng, anh cố nhớ thật kỹ mùi hương này, đôi vai gầy, làn tóc rối, để