
a. Ngược lại, mẹ tôi hay đi chùa chiền, cúng bái nên luôn
tin có thế giới tâm linh huyền bí nào đó. Vì vậy những câu chuyện như
thế này thì ba mẹ luôn tranh luận không có hồi kết.
Vong chị Nhì ngày nào cũng về, có khi chẳng nói chẳng rằng đập phá hết
đồ đạc trên ban thờ. Càng ngày càng hung hăng, đòi hỏi đủ thứ. Công việc
gia đình bị xáo trộn, chị Ba ngày một vàng võ, hốc hác do bị vong hành
liên tục. Thấy khuyên nhủ không được, bác Trường âm thầm đi mời thầy
cúng về yểm bùa. Ông thầy thứ nhất đến nhà quan sát một hồi rồi xin phép
về, lắc đầu không dám nhận làm. Ông thầy thứ hai là người Nùng, bác
Trường phải lặn lội hơn ba mươi cây số, tới nhà năn nỉ mãi ông mới chịu
tới giúp. Hôm ông làm lễ, cả xóm xúm vào xem. Ông đem tám cái cọc tre,
bên trong có tờ giấy màu vàng vẽ bùa loằng ngoằng và vài thứ vỏ cây lạ,
đóng xung quanh nhà. Xong xuôi ông lập đàn cúng bái gần một tiếng.
Cả ngày hôm đó nhà bác Trường căng thẳng theo dõi xem vong có về nữa
không. Ngày thứ hai, ngày thứ ba hoàn toàn yên ả. Mọi người vui mừng như
trút được gánh nặng. Nhưng đến ngày thứ tư thì thật khủng khiếp. Khoảng
mười một giờ trưa, nhà tôi đang ăn cơm thì thấy bên nhà bác Trường náo
loạn cả nên. Vong về dữ tợn, mắt long sòng sọc, tay vớ lấy thanh gỗ vụt
tới tấp mấy đứa em, bác Trường vào can cũng bị xô ngã, đầu đập vào cột
nhà. Vong gào thét những âm thanh kì quái, ghê rợn, hơn một tiếng sau
mới chịu rời khỏi chị Ba bỏ đi. Mẹ con tôi sợ rúm người, chỉ có ba sang
hỏi thăm, giúp đỡ.
Hai ngày sau bác Trường cắm biển bán nhà, dọn đồ sang huyện bên
cách đây gần năm mươi cây số. Chỉ có người nơi khác chứ xung quanh thì
không ai dám mua căn nhà này. Vài tháng sau cỏ dại đã mọc um tùm, ngôi
nhà trở nên hoang hóa, điêu tàn. Dần dà mọi người cũng quên chuyện nhà
bác Trường.
Một buổi chiều, tôi với ba đang ngồi xem ti vi. Mẹ từ nhà hàng xóm hớt hải chạy về:
- Anh, anh…thằng Hân xóm bên nó nói trưa nay nó nhìn thấy con Nhì.
- Sự thể là như thế nào ? Chắc nhìn gà hóa cuốc. Xóm này lắm chuyện nhảm quá.
- Thật mà. Mẹ tôi nghỉ lấy hơi rồi kể. Trưa qua nó đi tìm cây nhân trần
về làm thuốc. Ngó quanh thì thấy vườn phía sau nhà bác Trường, dưới tán
cây điều cây này rất nhiều. Mừng quá, cứ thế nó vào nhổ. Bỗng thấy một
quả điều rớt vào lưng, mải việc nó không để ý gì. Đến khi thấy liên tục
ba, bốn lần điều rớt vào người, nó ngước lên cây điều thì hỡi ôi…
- Thấy ma chứ gì ? - Ba tôi nhếch mép cười bình thản như không.
- Đúng. Thằng Hân thấy con Nhì đang ngồi vắt vẻo trên cây miệng cười
nhăn nhở. Nó hoảng quá, hồn vía lên mây lao thẳng một mạch về nhà. Mãi
chiều nau nay mới hoàn hồn kể chuyện cho mọi người. Giờ khắp người nó
đầy vết gai cào, rách hết da thịt. Nó bảo lúc đó cứ thế lao đi, không
biết gì, giờ mới thấy đau rát. Nhà nó giờ đầy người ngồi nghe chuyện
kìa. Anh không tin thì sang đó mà xem.
Chuyện chú Hân nhìn thấy ma lại làm xôn xao xóm nhỏ, đi đâu người ta
cũng râm ran bàn tán. Đàn bà, trẻ con sợ sệt, trời nhá nhem tối là không
dám bước ra khỏi nhà. Đoạn đường ngang ngõ nhà tôi và nhà bác Trường
vắng tanh, nhiều người rất sợ đi ngang qua vào buổi tối. Mẹ con tôi thì
khỏi nói rồi, tối nào cũng đóng cửa sớm lên giường ngủ, chỉ có mình ba
xem ti vi tới khuya.
Một hôm, khoảng bảy giờ tối, trời mưa lâm thâm, cả nhà tôi đang xem thời
sự, bỗng nghe thấy tiếng nhốn nháo ở ngoài ngõ. Cả nhà ra xem thì thấy
mọi người đang tìm cách khiêng bác Minh về. Họ bảo vừa tới đây thì thấy
bác Minh nằm gục bên vũng nước, lay mãi không tỉnh, có lẽ bị trúng gió.
Ba tôi cũng phụ một tay đưa bác về nhà. Sau một hồi sơ cứu, cạo gió bác
dần hồi tỉnh. Mọi người yên tâm ra về. Nhưng đến ngày hôm sau, bác Minh
vẫn chưa tỉnh hẳn. Khi tỉnh mắt nhìn quanh, dáo dác, hốt hoảng, miệng ú ớ
không nói được thành lời, rồi lại lịm đi mê man. Vợ con đưa ra bệnh
viện huyện gần một tuần bác Minh mới đỡ. Hôm bác từ bệnh viện về cả xóm
kéo nhau sang tham hỏi. Chiều hôm ấy tôi cũng theo ba sang nhà bác.
Giọng bác vẫn còn yếu:
- Ở gần xóm nhưng chuyện nhà chú Trường tôi chẳng mấy quan tâm. Phải đến cái hôm ấy tôi mới tin đấy.
Mọi người im bặt lắng nghe. Rít một hơi thuốc bác kể:
- Hôm đó trời mưa lành lạnh, tôi thịt một con gà, nổi hứng làm vài li
rượu. Hũ rượu chuối hột đã cạn, chắt được hai li nhỏ thì hết. Tôi xách
can rượu đi bộ tới nhà thằng Định mua. Trời đang tối dần, đứng gần mới
rõ mặt người. Đường vắng không một bóng người. Lúc tới gần nhà chú
Trường tôi thấy có bóng người cứ lui cui, bắt con gì ven đường. Trong
lòng nghĩ: xóm mình ai cũng khiếp cái nhà hoang ấy thế mà có người còn
đứng ở đó giờ này thì gan thật. Gần tới nơi tôi thấy một người mặc áo
mưa, trên tay cầm một con cóc, tay kia đang huơ huơ rình chộp con khác
dưới mặt đường. Tôi buột miệng nói đùa: này, bắt cóc ăn thịt không sợ bị
chết giống con Nhì à ? Người đó ngẩng đầu lên: Bác Minh à, cháu là Nhì
đây mà, cho cháu nhậu với nhá. Tôi cười khẩy: tao tần này tuổi đầu rồi
mà còn nhát ma tao à ? Người đứng xí