
ng chăm chú làm bài. Nghĩ chắc mình ám ảnh chuyện đêm qua, Nó quay lên lại. Bỗng giật mình, mở mắt to hết cỡ nhìn lên bảng… Môi nó mấp mấy nói không ra hơi… Cái cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt nó là 1 cô gái, mặc áo đầm trắng, mái tóc dài rũ rượi, dài đến nỗi đụng đất, che nữa khuôn mặt. Cô ta đang ngồi trên bàng giáo viên, tay đập đập nhè nhẹ vào bàn giáo viên, bỗng, mắt cô ta hướng về tôi đầy căm thù, khẽ nở nụ cười nữa miệng rồi cô ta biến mất không 1 vết tích… Mặt mày nó tái méc, toàn thân rung rẩy, trán đầy mồ hôi…
- Này !! Hàn Nhi cậu sao vậy - Hắn lay lay làm nó giật mình
- Không… Không sao, tớ thấy mệt quá - Nó ấp úng
- Vậy tớ đưa cậu về phòng nghỉ nhé - Hắn lo lắng. Nó khẽ gật đầu. Không hiểu sao mắt nó bỗng nặng trịch như có 2 cục tạ gắn vào, tay chân nó lúc này lạnh ngắt. Hắn lên bàn giáo viên, xin phép cho nó, rồi dìu nó về phòng…
- Cậu ở đây đi. Tôi đi lấy thuốc. Chắc cậu bệnh rồi, tay chân lạnh như nước đá vậy - Hắn dìu nó xuống giường, đắp chăn cho nó rồi ra ngoài…
Nó thiếp đi và như chìm trong cơn mê, nó thấy mình ở trong 1 ngôi nhà hoang, xung quanh là những đóa hoa bồ công anh yếu ớt chóng chọi lại với ngọn gió. Nó thấy 4 người, 2 nam 2 nữ bế 1 cô gái đến, dường như họ không thấy sự hiện diện của nó. Cô gái bị trói chặt, đặt trên nền nhà ẩm ướt. 1 người cầm gậy, 1 người cầm roi vung vào người cô gái 1 cách không thể nào tàn nhẫn hơn, cô gái thét lên trong tuyệt vọng… Mái tóc ngắn cắt [kiểu giống Ji yeon trong Cry Cry ý'> xũ xuống rũ rượi. Sau 1 lúc, cô gái chỉ còn biết nằm thoi thóp ở 1 góc, quần áo tả tơi vươn đầy vết máu từ những đường roi, đường gậy vung xuống. Rồi 1 người phụ nữ tiến lại gần, súng… nó nhận ra cái vật sắt trên tay mụ là súng… « Đoàng »… Mụ bắn vào ngay tim cô gái, mắt cô gái mở trân trân nhìn mụ căm hờn. Máu từ tim loang ra, xông lên mũi tanh nồng. - Khốn, mắt nó cứ nhìn tao trân trân - Bỗng mụ la lên. 1 người đàn ông đi đến cầm con dao. « Phập »… Gã đâm con dao vào mắt cô gái….
- Giờ thì nó không thể nhìn bà được nữa - Ông ta cười hả hê… Nó đưa tay che miệng, ngồi bệch xuống, tay run run. Đã chứng kiến nhiều cảnh đánh nhau, đã thấy máu không phải là ít, đã giết người vô số, nhưng, cái cảnh tàn nhẫn ấy như xoáy vào tâm trí nó. Cùng là con người mà sao họ lại có thể tàn nhẫn đến như vậy… Nó nghe toàn thân lạnh buốt. Giật mình là lúc nó thoát khỏi cơn mê, thở hồng hộc mệt mỏi, tay ôm lấy trái tim còn đang đập loạn nhịp… Khẽ thở phào, thì ra chỉ là 1 cơn ác mộng, nhưng nó cảm giác như thật vậy. Nằm xuống giường mệt mỏi, định chợp mắt 1 tí nữa nhưng bỗng nó nghe lạnh sóng lưng, ngoài trời, gió khẽ rít đập vào cửa sổ như có ai đang kêu tên nó vậy… Nhún vai, kéo chăn qua cổ… Tiếng gió đập vào cửa sổ…’’i…i…i…N…h…i…i…i..Nhi….’’ Nó cảm giác có cái gì đó đang len vào chăn, cảm giác như bàn tay ai đó đang ôm lấy mình, hơi thở lạnh buốt khẽ phà vào sau gáy. Vùng chăn dậy, bỗng nó nhìn ra cửa sổ… 1 cô gái, mặc áo đầm trắng, mái tóc dài rũ rượi che nữa khuôn mặt đang nhìn nó, rồi như có cái gì đó ôm chầm lấy nó,không tài nào nhút nhích được. Cô gái bí ẩn đấy biến mất. Thay vào đó là 1 cô bé, mặc đồng phục trắng, mái tóc dài đen láy, trên tóc cài băng đô hình nơ màu xanh. Cô bé có gương mặt thanh tú, có nụ cười hồn nhiên, đang ngắm nhìn những đóa hoa trong khuôn viên, mặc cho gió đang trêu đùa mái tóc óng ả ấy. Sau lưng, 1 cậu con trai, tay cầm hộp quà màu hồng, mái tóc nâu hạt dẽ dài qua gáy trông lãng tử. Cậu có khuôn mặt nam tính mạnh mẽ, ánh mắt nhìn con bé trìu mến…
- Em… Em này - Khẽ ngập ngừng, cậu tiếng đến gần con bé
- Ơ… Em chào anh… Có chuyện gì không anh ? - Con bé ngập ngừng..
- Anh… Anh thích em… Thíc em lâu lắm rồi - Cậu cúi gằm mặt xuống, tay chìa hộp quà trước mặt con bé…
- Em… Em cũng thíc… thích anh - Con bé đỏ mặt, nhận lấy hộp quà trong tay cậu mỉm cười… Bỗng, cậu kéo tay làm con bé ngả nhào vào lòng cậu. Khẽ đặt nụ hôn lên môi con bé. Con bé như đắm chìm vào trong nụ hôn ấy, không hề nhận ra đôi tay cậu đang tự do tung hoành, sờ soạn khắp người nó… ‘’Reng…Reng’’, tiếng chuông báo hiệu bắt đầu giờ học vang lên, con bé khẽ đỏ mặt, thẹn thùng quay lại chào cậu rồi đi về lớp. Nó nhận ra, ánh mắt cậu nhìn con bé giờ là ánh mắt thèm thuồng như con hổ thèm thuồng con mồi chứ không phải là ánh mắt đầy yêu thương như lúc con bé bên cạnh. Mọi chuyện diễn ra như 1 cuốn fjm chiếu chậm bắt nó phải coi… Cô gái bí ẩn lại xuất hiện, cô ngồi trên chiếc xích đu chỗ cây đa già, mái tóc che nửa khuôn mặt, cái áo đầm trắng bó ngực, khẽ nhìn lên nó với ánh mắt như đang cầu xin giúp đỡ… Nó giật mình với ánh mắt ấy, môi cô gái mỉm cười nhìn nó rồi mờ dần mờ dần, cô gái biến mất…
‘’Cạch’’ Tiếng mở cửa đưa nó về hiện tại. Là Du và Thiên, họ lo lắng nên xin nghỉ phép tiết cuối…
- Cậu sao vậy, vẫn còn mệt hả - Thiên chạy đến bên tôi.
- Ừm, hơi đâu đầu tí - Nó mỉm cười nhìn Thiên.
- Quốc Hy đâu rồi, sao nó bỏ cậu ngồi 1 mình vậy nè - Thiên hỏi
- Cậu ấy. Đi mua thuốc cho tớ rồi - Nó trả lời. Vừa lúc đó, Hắn về. Tay cầm 1 bịch thuốc, tay cầm 1 hộp quà màu hồng