
rồi đến làn da vai của mavis. Cậu ngạc nhiên vì hành động của minh trúc, cậu cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên một lần nữa, không phải vì nhiệt độ mặt trời mà là vì nguyên nhân khác. Cái nguyên nhân mà ngay cả mavis cũng không lí giải được.
Do thanh ngọc và thanh long là nô lệ ma cà rồng cho mavis nên khi mavis gặp chuyện hai người cũng chẳng thoát được nạn mặc dù họ đang ở trong bóng tối. nhưng bây giờ thanh long và thanh ngọc đều bình an vô sự.
Dìu mavis đi xuống phía dưới con đường, nơi mà bóng cây xanh che phủ cả bầu trời rất thích hợp cho những ma cà rồng như mavis đây.
“ Anh thật sự không sao chứ?”
“ Cô lại không tin lời nói của chủ nhân mình nữa à?”
Tiếng nói yếu ớt của mavis làm cho minh trúc vô cùng hối hận và thấy mình có lỗi rất nhiều với mavis.
“ Đúng rồi, chủ nhân của tôi, tôi yêu cầu anh hãy sớm hồi phục để tôi còn phục dịch không công cho anh nữa”
Mavis bật cười vì câu nói đùa cợt của minh trúc. Tới nơi mình cần tới, minh trúc dìu mavis ngồi xuống dưới bóng cây cổ thụ và xung quanh còn được che mát bởi các cây xanh khác. Ngoài các tán lá cây rộng lớn ra, phía bên phải cây cổ thụ còn có một hồ nước khiến cho không khí nơi đây vô cùng thoáng mát và trong lành.
“ Tôi xin lỗi anh nhé, tại tôi mà ra nông nổi như thế này”
Vẫn còn thấy mình có lỗi, minh trúc ngồi cạnh bên mavis cúi đầu nói, hai mắt cô như muốn tuông trào ra thêm những dòng nước mắt nữa. Không đành để minh trúc khóc, mavis đưa tay xoa xoa lên đầu cô dịu dàng bảo.
“ Khờ quá, đây đâu phải lỗi do cô. Đừng có tự trách mình nữa, tôi sẽ thấy không vui đâu”
Tuy gương mặt của mavis chẳng hề có biểu cảm gì đặc biệt nhưng lời nói của anh đã khiến trái tim minh trúc rung động. Lời nói ấy quá dịu dàng, không giống mavis ngày thường một chút nào. Minh trúc cười khẩy và gật đầu với mavis. Có lẽ nhờ vào sự việc này mà minh trúc lại hiểu rõ mavis hơn. Giống như suy nghĩ của minh trúc lần đầu gặp mavis, cô cho rằng mavis là một anh chàng trong ấm ngoài lạnh và bây giờ cô mới ngộ ra suy nghĩ của mình là hoàn toàn chính xác. Minh trúc chưa từng thấy mavis xử tội quân nhân của mình như thế nào hay uy nghi của một chiến binh ra sao, cô chỉ biết cách mà mavis đối xử với thuộc hạ của mình rất bình đẳng, không thiên dị một ai hay bất cứ hành động coi thường nào đối với họ. Vì thế tại sao thanh long và thanh ngọc là một ma cà rồng trưởng bối lại chịu phục tùng mavis. Vì điều đó mà cô lại càng tôn trọng mavis hơn.
Như được thần cây bảo vệ khỏi ánh nắng chói chang của mặt trời, mavis ngủ một cách ngon lành, có vẻ như cậu đã quá mệt mỏi. Ngồi thẫn thờ nhìn đăm đăm gương mặt mavis đang ngủ, trông thật thánh thiện và đẹp đẽ làm sao. Bao nhiêu cảm xúc đang lẫn lộn trong đầu của minh trúc, cô không biết mình đang nghĩ gì và phải làm gì vào lúc này, cô chỉ biết ngồi một mình trông cho mavis tận hưởng một giấc ngủ ngon nhất. Thấp thoáng thời gian cũng đã trôi qua, mặt trời lặn xuống chân núi thay vào đó là hình mặt trăng lưỡi liềm. Có vẻ như cả Thảo Cầm Viên này ngoài minh trúc, mavis và cả đám thú ra thì chắc chắn không còn ai ở đây tham quan nữa.
" Cô minh trúc"
Minh trúc giật mình quay ra sau, nơi mà phát ra tiếng gọi. Cô ngạc nhiên khi thấy thanh long đứng trước mặt của mình. Thanh long mở chiếc cặp trên tay của mình và lấy ra một lọ thủy tinh, cậu đưa nó cho minh trúc và bảo.
" Đây là thức ăn nhanh do tôi tự tay điều chế riêng cho cô đấy. Khi đói cô chỉ cần ăn một viên thôi là đủ cung cấp năng lượng cả ngày cho cô rồi đấy"
" Tại sao anh lại tặng cho tôi?"
Minh trúc nhìn những viên đỏ đỏ bên trong lọ thủy tinh đánh đôi mắt hoài nghi nhìn thanh long như cô cần một lời giải thích.
" Chỉ là tôi không muốn thấy cô phải chịu đói một thời gian dài thôi và hãy coi nó là món quà ra mắt trễ của tôi đối với cô đi"
" Cảm ơn anh nhé"
Minh trúc cất đi lọ thức ăn quý giá vào túi quần và cúi đầu cảm ơn thanh long.
" Không có gì, à tôi đến đây để đưa ngài mavis về fort dưỡng thương, cô minh trúc có thể về nhà một mình được chứ?"
" À được, anh cứ lo cho anh mavis trước đi ạ"
" Vậy tôi đi nhé"
Mạnh miệng thế thôi vì minh trúc muốn mavis được trị thương càng sớm càng tốt nên chấp nhận tự thân về nhà. Thanh long nghe được câu nói đó của cô cậu liền đến bên mavis dìu cậu lên vai và biến mất vào bóng đêm để lại minh trúc bơ vơ một mình. Làm sao minh trúc có thể về nhà vào lúc này trong khi Thảo Cầm Viên đã đóng cửa? Minh trúc thở dài chán nản và ngồi bẹp xuống thảm cỏ thiên nhiên. Trong lúc cô tuyệt vọng vì phải ngủ một mình ở cái nơi vắng vẻ này thì không biết ở đâu bay tới một suy nghĩ vào đầu minh trúc. Cô nhớ lại đôi giày của mình có quyền năng đặc biệt là chân phải.
" Làm sao kích hoạt nó đây"
Cô lẩm bẩm và nhớ lại cảnh hôm bữa ở làng cụ bà Sách. Cô nhớ là lúc đó mình đang đói bụng nên hai chân cô cứ giậm đạp lia lịa xuống đất. Không chắc cái suy nghĩ của mình đúng không nhưng cô vẫn phải thử một lần. Minh trúc đứng dậy dùng chân phải liên hoàn giậm giậm xuống đất lập tức chiếc giày phải của cô phát sáng màu đỏ và dịch chuyển đưa cô đến một nơi gọi là