
Những Đôi Mắt Lạnh
Tác giả: Phan Hồn Nhiên & Phan Vũ Linh
Thể loại: Truyện ma
Lượt xem: 322660
Bình chọn: 7.00/10/266 lượt.
nh chuông gió thủy tinh: "Anh chọn được kẹo chưa? Có cần Kiara giúp không?". Cậu ngoảnh lại. Trong chiếc váy xanh nhạt, với hai tay váy phồng lên trong suốt, một cô gái lạ có mái tóc xoăn nhẹ rủ xuống hai bên tai, đôi mắt to và trong đang nhìn cậu đăm đăm. Dưới hiệu ứng chùm đèn pha lê lóng lánh ngay trên đầu, cô gái lạ rất giống hình ảnh công chúa tỏa sáng, vừa nhô lên từ những bọt nước. Duy hơi lùi lại, ngạc nhiên:
- Bạn là ai?
Cô gái bước xích tới gần cậu hơn một chút, vẫn giữ nguyên nụ cười đầu tiên:
- Chủ nhân tiệm kẹo này! Nói đúng hơn, ba má cho tiền để Kiara thử sức.
- Ồ! - Duy thốt lên như một tên ngốc chính hiệu. Cậu nhìn một lượt từ đỉnh đầu cài vương miệng tí hon gắn pha lê đến mũi giày búp bê viền đăng-ten của người đối diện. Không thể phủ nhận cô gái còn hơn cả xinh xắn. Nhưng, rõ ràng cô ta nhỏ hơn cậu, hay cùng lắm là bằng tuổi. Thật khó tin cô ta có thể làm chủ một cửa tiệm sang trọng nhường này. Đọc rõ ngờ vực trong mắt Duy, cô gái gõ nhẹ ngón trỏ lên khóe mắt dán hay vẽ một con chuồn chuồn tí xíu, xanh sẫm, nhìn thoáng qua tựa vết sẹo nhỏ:
- Chuồn chuồn xanh, tên của tiệm kẹo cũng là nick của Kiara!
- Uh huh, vậy thì chúc mừng khai trương! - Duy nói như cái máy. Thật sự là trừ Ghi ra, với các cô gái khác, chưa bao giờ cậu thấy tự nhiên.
- Er... Không cần khách sáo vậy đâu! - Chủ tiệm kẹo nheo mắt - Anh có muốn Kiara tư vấn không?
- À... humm... Sự thật là tôi muốn tìm thứ kẹo nào khác lạ một chút. Độc đáo một chút. Làm quà tặng. Và, humm, trong khoảng một trăm ngàn! - Đó là món tiền tiết kiệm Duy mang theo, dành để mua sách. Để tránh khó xử với vị chủ nhân kì lạ này, cậu nghĩ tốt nhất là thành thật về tài chính.
- Tặng ai? - Đôi mắt Kiara vẫn nhìn xoáy vào mắt Duy.
- Bạn gái. Không... Nói sao nhỉ? Chính xác là một người tôi rất thương yêu!
Vệt tối lướt qua rất nhanh nơi đáy mắt. Nhưng cô gái nhỏ tức khắc cười tươi:
- Okie. Anh đi theo Kiara! Khu vực gần quầy thu ngân có lẽ là góc ấn tượng nhất của tiệm kẹo. Một khu rừng của những cây kẹo lollipop to tướng, vân cầu vồng rực rỡ mọc trên tấm thảm bột đại mạch và fromage xanh. Duy thở phào. Đây chính là thứ cậu muốn tìm. Kẹo rất đắt. Món tiền mua sách chỉ mua được hai chiếc mà thôi. Một cách thành thạo, Kiara buộc dải ruban chấm bi ngoài gói giấy kiếng, đính thêm một tấm thiếp nhỏ:
- Anh đọc tên cô bạn đi. Kiara ghi lời đề tặng giùm cho!
- Quý mến... Không, hãy viết là thâm thương tặng Đăng Ghi. Đừng giận Duy nữa... - Cậu quyết định nhanh, không phải không ngượng ngùng.
- Đăng Ghi? MC nổi tiếng? Host của Ngôi sao pha lê? - Kiara ngẩng phắt lên.
Ánh mắt của cô ta thật lạ lùng. Thậm chí có gì đó đáng sợ. Duy thoáng nghĩ. Nhưng cậu chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
- Của anh đây! - Kiara chìa hai chiếc kẹo đã gói rất đẹp, đề nghị thêm - Anh đọc tên, ngày sinh và số điện thoại nha. Kiara ghi tên anh vào nhóm khách hàng đặc biệt. Những người đã có mặt vào ngày khai trương. Chuồn chuồn xanh có ưu đãi riêng.
Chẳng biết từ chối sao nữa, Duy đành làm theo yêu cầu của Kiara. Oh, my love... I know you are my Candyman... And, oh, my love... Your word is my command... Oh, my love... I know you are my Candyman... And, oh, my love... Let us fly to bounty land...Câu hát của Aqua lặp đi lặp lại, ngộ nghĩnh làm sao. Cậu bỗng nhận ra đúng ngày này tuần sau, chính là sinh nhật mình, tròn 17 tuổi. Kiara vẫn giữ khoảng cách rất gần. Tim Duy đập mạnh. Được một cô gái xinh đẹp chú ý, dù nói gì đi nữa, cũng là cảm giác rất lạ. Sau khi thanh toán tiền, cậu vội vã rời tiệm, không ngoảnh nhìn lại dù cảm nhận rõ rệt mắt chủ nhân Chuồn chuồn xanh vẫn bám sát sau lưng.
Tâm trạng vững tin và phấn chấn trong Duy biến mất khi nhìn thấy Ghi. Cậu im sững. Cô gầy và xanh xao đến mức đôi mắt đen sẫm cậu thích soi vào dường như bị nhạt màu. Chỉ có ánh nhìn chăm chú là vẫn vậy. Hai người bạn ngồi trên chiếc xích đu ngoài khoảnh sân nhỏ. Ghi nói rời rạc vài câu về công việc ở trường quay, rồi nín lặng, ánh mắt lơ đãng nhìn theo mấy đốm nắng nhảy nhót trên các bậc thềm. Duy hiểu, tốt nhất là nói thẳng vào việc cả hai cùng quan tâm:
- Ghi ạ, bỏ qua được không. Ghi đừng nghĩ Duy thích làm những chuyện tàn nhẫn như thế. Duy đã lựa chọn như thế. Vì sao? Duy chỉ muốn Ghi được an toàn thôi mà. Trong các tình huống xấu, Duy chỉ có thể tránh tình huống xấu nhất...
- Nếu Duy dừng lại, đừng dính líu sâu vào thứ bột đen kinh khủng ấy, thì chẳng có tình huống nào bắt Duy phải lựa chọn! - Ghi thì thào.
- Đừng có trách móc nữa! - Bỗng dưng cơn sợ hãi tăm tối lại ập đến. Duy run lên - Ghi có biết là Duy rất hay gặp ác mộng hay không? Những giấc mơ giống hệt như thật. Kinh khủng hơn cả thật nữa...
- Ghi tin hết những lời Duy nói mà! - Ghi cười nhợt nhạt - Vấn đề là Ghi cũng ở trong cơn ác mộng đó. Đã và sẽ còn có thêm người khác cũng phải chịu đựng nó.
- Tụi mình sẽ như hồi trước, nhé Ghi! Bỏ qua mọi chuyện. Sắp vào năm học rồi.
- Với điều kiện Duy đưa Ghi hộp phấn đen. Ghi sẽ vứt nó đi.
- Đồng ý! - Duy gật nhẹ - Nhưng, bây giờ thì chưa được.
- Tại sao? - Giọng Ghi lạnh băng