Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ngón tay Quỷ

Ngón tay Quỷ

Tác giả: Lăng My

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 325363

Bình chọn: 8.00/10/536 lượt.

trở về nhà nghỉ, tôi tìm đi kiếm lại, bới móc mọi ngóc ngách xó xỉnh để tìm tấm bùa hộ thân mà Tiểu Vương đưa cho. Trường Hà sau khi đeo lá bùa đó liền không mơ thấy ác mộng nữa. Lúc còn sống Tiểu Vương cũng từng nói, sau khi đeo tấm bùa đó thì có thể ngủ ngon. Lẽ nào nếu muốn ngon giấc thì không thể không mượn sự linh nghiệm của cái gọi là bùa hộ thân này sao? Tôi không thể quên được, lúc đó Tiểu Vương giống như chú chim vỗ cánh tung bay trên bầu trời cao bỗng rơi xuống, nằm trên mặt đất, phản ứng đầu tiên của cậu ấy, chính là duỗi thẳng bàn tay đầy máu ra nắm lấy lá bùa hộ thân trước ngực, cậu ấy muốn nói gì? Muốn nói tác dụng của lá bùa đó, hay là nó đã lừa cậu ấyNếu lá bùa đó thực sự linh nghiệm như thế Tiểu Vương đã không chết.Tôi cười thờ ơ, lại ném lá bùa hộ thân của mình vào trong ngăn kéo.Tiểu Vương, có thể tôi sẽ nhanh chóng tìm ra nguyên nhân, Tiểu Vương, cậu hãy giúp tôi !Tôi nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, “đôi mắt” lại đến, tôi cũng nhìn thẳng vào nó ấy, nó có thể nhìn thấy tôi nhưng tôi nhông sao bỏ chạy được, sau đó, đôi mắt đó biến mất, chỉ còn thấy một chấm đen xa xăm.Tôi cười cười, mình có thể đối phó với “đôi mắt” này, vậy thì một ngày nào đó tự nhiên mình cũng có thể ứng phó với bóng hình kia.Đang ngủ mơ mơ màng màng, “regggg...” Tiếng chuông điện thoại sắc nhọn như chích thẳng vào tai lại vang lên liên hồi khiến tôi chợt kinh hãi. Nhìn điện thoại, trong đầu lại nghĩ tới tiếng chuông điện thoại lúc nửa đêm vào mấy hôm trước, nhớ đến nụ cười như có như không hư hư thực thực. Cú điện thoại này là thứ quái quỷ gì không biết?Tôi trừng mắt nhìn nó đúng một phút, tiếng chuông đó vẫn ngoan cố tiếp tục vang lên. Tôi lại đưa mắt nhìn đồng hồ, mới hơn chín giờ, chắc là tôi ngủ hơi sớm. Tôi nhấc điện thoại lên : “Xin chào, ai vậy?”.“Nam Bính, anh không ngủ sao?”, là Nhu Phong, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng như gió mùa hạ.“Vẫn chưa. Em cũng chưa ngủ sao?”Nhu Phong nhẹ nhàng nói : “Anh Nam Bính, thật ngại quá, hôm nay em kết thúc ca phẫu thuật hơi muộn, gọi điện thoại cho anh thì anh đã về rồi, sau đó gọi đến phòng anh thì chẳng có ai nhấc máy, nên bây giờ em mới gọi”.“Không sao đâu !”“Em tìm anh có chuyện gì không?”“À, không có gì”, vốn định nói chuyện hôm qua, nhưng lời ra đến miệng lại thấy dù sao chuyện cũng đã qua, không cần nhắc đến nữa.Nhu Phong chợt trầm xuống không nói gì, tôi có thể nghe thấy hơi thở nhè nhẹ của cô ấy, có lẽ cô ấy đang vân vê dây điện thoại, cho nên bên này tôi dường như nghe thấy tiếng chà xát nhỏ nhẹ. Tôi những muốn tìm chủ đề nào đó để phá tan bầu không khí trầm mặc này, đột nhiên giọng Nhu Phong truyền đến : “Anh không đi dạo cùng Tử Nguyệt sao?”.Giọng cô ấy có chút ngập ngừng lại như hơi ngại ngùng, cơ hồ như đang dò hỏi, tôi cười nói : “Không! Còn em? Trong thành phố lắm trò vui, em cũng không ra ngoài sao?”.Nhu Phong nói : “Hôm nay phẫu thuật cho bệnh nhân xong em thấy hơi mệt, cho nên không muốn ra ngoài”. Đột nhiên cô ấy chuyển chủ đề, hỏi : “Anh thấy bài báo của em viết thế nào?”.Tôi cười cười : “Rất hay”.“Vậy anh định cảm ơn em thế nào đây? Em đã giúp tiếng tăm của anh nổi như cồn như thế mà!”, giọng của Nhu Phong đã lưu toát, nhanh nhẹn như bình thường.“Mời em ăn cơm, ha ha, nếu không em nói xem anh phải cảm ơn em thế nào thì phải phép đây”.“Hôm nay tâm trạng anh cũng ổn đấy, để em nghĩ xem nào, làm sao để có thể bắt chẹt anh một bữa được nhỉ?”, đầu dây bên kia Nhu Phong chợt dừng lại nói, “Hai ngày nữa em được nghỉ, hay là em đến thăm anh nhé. Đến lúc đó anh có thể thể hiện tình hữu nghị của chủ nhà, anh thấy sao?”.“Được.”“Vậy quyết định như thế nhé, em lại đến làm phiền anh lần nữa rồi!”Tôi cười nói : “Hoan nghênh em đến !”.Nhu Phong có vẻ rất vui, giọng nói khó giấu được vẻ vui mừng : “Vậy em không phiền anh nghỉ ngơi nữa, tạm biệt !”.Một đêm không gặp ác mộng.Vì không bị ác mộng giày vò, nên ngày hôm sau tinh thần tôi khá tốt. Trường Hà vừa thấy tôi, liền cười nói : “Thế nào? Tôi nói không sai chứ?”. Tôi biết ý cậu ấy định nói đến lá bùa hộ thân, cười cười, không thể hiện ý kiến gì cả.Tiểu Diệp ngồi bên cạnh tò mò hỏi : “Có bí mật gì vậy? Sao nói lấp lửng thế!”.Trường Hà nói đùa : “Chuyện của cánh đàn ông bọn anh, không tiện nói cho em đâu”.Tiểu Diệp nhếch môi nói : “Vậy thì em không hứng thú nữa”, mặt cô ấy lại đỏ bừng.Trường Hà đùa : “Ôi, Tiểu Diệp Tử, hóa ra em cũng biết đỏ mặt cơ đấy”, phòng làm việc bất chợt rộ lên tràng cười sảng khoái.Tôi bước vào phòng, phát hiện trên bàn mình có một chiếc cốc mới, tôi rất thích dùng cốc sứ, chiếc cốc trên bản làm bằng sứ rất đẹp và tinh xảo. Tôi nhấc lên, cảm thấy âm ấm, hóa ra bên trong đã rót đầy trà. Tôi uống một hợp, luồng hơi ấm truyền sâu vào phế quản. Tôi biết, những thứ này đều là do Tiểu Diệp chuẩn bị cho mình.Tiểu Diệp gõ cửa bước vào, trên tay là tập báo cáo, đặt lên bàn tôi.Tôi chỉ tay vào cốc trà nói : “Cảm ơn em, Tiểu Diệp”.Ánh mắt Tiểu Diệp như nước hồ sâu, nhẹ nhàng ấm áp lướt qua mắt tôi rồi nói : “Không có gì ạ !”.Một ngày bận rộn trôi qua trong chớp mắt.Tôi muốn đến thôn Thanh Thúy, khô