
-“Dĩ nhiên rồi!”- Kim vui vẻ đồng ý.
Cả hai người cùng ngồi ở bàn thứ ba tình từ trên xuống. Một vị trí rất đẹp, không quá xa cũng không quá gần. Hơn năm phút nữa mới vào giờ học, các chỗ ngồi bắt đầu được lấp kín. Hôm nay sẽ lại giống như mọi lần trước, có điều là không có An, thay vào đó là một anh chàng cho đến giờ Kim vẫn chưa biết tên. Cô bé bị cuốn theo câu chuyện của cậu ta đến nỗi quên cả việc giới thiệu.
-“Này cậu gì ơi! Nhường chỗ cho mình có được không?”- Một giọng nói bỗng vang lên. Kim nhận ra đó là giọng của An.
Kim và anh chàng kia cùng ngước lên nhìn An. Cậu ta mặt đỏ bừng, thở ra thành tiếng, rõ ràng là đã tới đây với một tốc độ khủng khiếp. An nhìn anh chàng ngồi cạnh Kim với ánh mắt van xin. Anh chàng kia thì độ nhiên quay lại nhìn Kim một giây rồi quay lại nói với An.
-“Ơ! Chỗ này tôi ngồi rồi. Cậu có thể tìm chỗ khác mà.”
-“Làm ơn nhường chỗ này cho mình đi.”- An khẩn khoản.
-“Nhưng tui…”
-“Còn nhiều chỗ mà. Chỗ này bạn tôi ngồi rồi nên không thể nhường cho cậu được.”
Kim bỗng nhiên nói, mắt cô bé nhìn thẳng vào mắt An. Thấy vậy, An vô cùng thất vọng rồi lủi thủi đi ra chỗ khác.
-“Bạn trai của cậu à?”- Anh chàng ấy bỗng hỏi.
-“Sao cậu lại nghĩ vậy?”
-“Mình thấy cậu ta muốn được ngồi cạnh cậu. Hai cậu đang giận nhau đúng không?”
Kim không trả lời. Anh chàng đó nói quá đúng.
Anh chàng đó biết ý không nói thêm câu nào nữa. Tay bỏ chiếc mũ lưỡi trai ra khỏi đầu, dùng tay vuốt lại mái tóc dầy, khá dài. Giờ Kim mới thấy rõ được khuôn mặt của cậu ta. Cậu ta có một khuôn mặt khá giống con gái, làn da hơi xạm, đôi ngài mỏng và lông mi dài giống hệt con gái vậy, trông rất “baby”.
-“Nhìn gì mình kinh vậy?”- Anh chàng đó hỏi khi thấy Kim cứ nhìn mình chăm chú.
-“Khuôn mặt và giọng nói của cậu khá giống con gái. Nhưng gu ăn mặc, lời nói và hành động lại giống một người con trai.”- Kim tò mò. “Cậu là con trai hay con gái thế?”
-“Thế cậu nghĩ sao?”
Kim chăm chú nhìn người trước mặt, cố gắng đoán xem giới tính thật sự của y. Rốt cuộc, cô bé vẫn lắc đầu.
-“Chịu! Cái thời đại giới tính lẫn lộn này, mình thật bó tay.”
-“Thế cậu thích mình là con trai hay con gái hơn.”
-“Mình thích cậu sống đúng giới tính của mình hơn.”
Thấy Kim nói vậy. Cậu ta cười, nắm lấy tay Kim, đưa tay Kim di chuyển dần xuống hạ bộ. Kim bừng đỏ mặt nhưng rồi nhận ra. Là con gái. Kim vội thu tay lại. Một cô nàng phong cách tomboy chăng?
-“Một chàng trai trong cơ thể của một cô gái?”- Kim nói nhỏ với cô nàng ấy.
Cô ta mỉm cười gật gật đầu.
-“Tùy cậu nghĩ thôi!”
-“Thế cậu tên gì?”- Kim hỏi.
-“Mình tên Mạnh”- Cô nàng trả lời.
Kim lại tròn mắt khi nghe cái tên này.
-“Tên mạnh mẽ giữ ha!”
Cô nàng Mạnh rút từ trong cặp ra tấm thẻ học sinh. Đúng là cô ta tên Mạnh.
Kim thấy tính cách của cô bạn mới này khá thú vị nên muốn tiếp cận làm quen thêm.
-“Còn mình tên Kim.”
Trong suốt giờ học, Kim hết sức tập trung lắng nghe và ghi chép một cách cẩn thận. Còn cô bạn bên cạnh thì có vẻ không tập trung cho lắm. Cô ta hay thường nhìn vở Kim và ghi chép lại. Cô nàng có vẻ khá ngu ngơ về môn này.
Giờ học kết thúc một cách nhanh chóng, cô nàng tên Mạnh kia vội vã đứng dậy, nhường lối cho Kim. Không muốn gặp An, Kim lập tức phóng đi rất nhanh ra cửa nhưng bị An bắt kịp.
-“Kim! Đợi mình với!”- An nói lớn khiến mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.
Kim vẫn cố bước thẳng, giả vờ không nghe thấy gì, không quen biết.
An cố chạy lách qua đám người đông đúc. Cậu rất muốn nói chuyện với Kim nhưng đã bị chặn lại.
-“Xin lỗi!”- Một anh chàng lạ hoắc nói khi anh ta giẫm phải bàn chân của An làm cậu đau nhói. “Tôi không cố ý.”
Sau câu nói ý, bỗng có một bàn tay lạ cấu vào người, phần trên thắt lưng làm cơ thể An tê liệt. An khụy gối ngã xuống đất nhưng nhanh chóng ngước mắt lên nhìn người con trai đội mũ kín mắt mà cậu đoán đó là hung thủ. An nhận ra tên đó, chính là người ngồi cạnh Kim lúc nãy. Cậu ta ngoái lại nhìn An rồi từ từ biến mất vào trong đám đông. (An vẫn cứ cho rằng đó là một tên con trai.)
Cơ thể An vẫn còn bị tê liệt.
Kim dải bước thật nhanh để chắc chắn mình không bị An đuổi kịp. Cô bé quyết định là sẽ không chờ xe buýt nữa mà đi thẳng về nhà luôn. Nhưng cô bé vừa đưa ra một quyết định sai lầm. An vẫn đuổi kịp theo cô.
-“Kim đợi đã. Mình muốn nói chuyện.”- An nói với lên trước.
Kim dải bước, vẫn không thèm nhìn lại.
-“Tôi và cậu chả có gì để nói cả?”
-“Có chứ!”- An nói: “Kim lên đây! An đèo!”
Kim vẫn dải bước thật nhanh. Quá mất bình tĩnh, An lao thẳng lên phía trước, quay xe chặn ngang đường đi của Kim.
-“Cậu muốn gì?”- Kim bực mình nói.
-“Mình muốn nói chuyện.”- An vội trả lời.
-“Tôi đã nói là chúng ta chả có gì để nói nữa rồi mà!”
-“Có! Mình muốn giải thích cho cậu hiểu.”
-“Nhưng tôi không muốn nghe.”
Nói rồi, Kim vẫn tiếp tục bước đi. Thấy thế, An vội dựng xe, đuổi theo, tóm lấy cánh tay cô
-“Mình xin cậu đấy. Nghe mình giải thích một lần thôi được không?”
Kim im lặng, vẻ mặt bắt đầu lắng nghe. An lập tức nói ngay.
-“Mình và cô ta chẳng có quan hệ gì đặc biệt cả. Chỉ là bạn bè cùng lớp bình thườ