Điệu Nhảy Thầy Tu

Điệu Nhảy Thầy Tu

Tác giả: Jarson Dark

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 323463

Bình chọn: 8.5.00/10/346 lượt.

phải cô độc đối chọi với mọi vấn đề.

Có cái gì đó lướt qua mắt tôi!

Một làn hơi lành lạnh, thổi vào phòng. Tôi bất giác giật mình. Ánh mắt tôi hướng dọc lớp rèm rất dày, những nếp gấp của nó đang chuyển động như có một bàn tay vô hình vuốt lên trên.

Có kẻ nào đó đã tới đây chăng? Có phải trong phòng này không chỉ có một mình tôi? Suy nghĩ thúc tôi đứng dậy, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Căng người lên, tôi nhìn chăm chăm nhìn vào tấm rèm.

Đột nhiên, trong đầu tôi xuất hiện ấn tượng có kẻ đang rình mò phía sau tấm rèm kia. Có thể đó là kẻ giết người, đã bị khuấy đảo giữa chừng khi tôi bước chân vào đây.

May mà tôi có mang theo vũ khí bên mình. Nếu có kẻ muốn giết tôi, gã phải vượt qua sức phản kháng của khẩu Beratta trước đã. Tôi bước ngang về hướng tấm rèm treo, nhìn nó chăm chú. Chuyển động của những nếp gấp bây giờ đã yếu đi, nhưng chưa ngưng hẳn.

Đáng tiếc là hai mép rèm rất dày và lại phủ chồng lên nhau, chìm vào trong những nếp gấp, vì vậy tôi không nhận ra mép vải nằm ở đâu để có thể thốc tung cả hai mảnh rèm ra. Muốn mở, chỉ còn cách từ từ kéo dây. Tôi quyết định thử vận may của mình.

Tôi bước tới thật sát tấm rèm, xoay ngang người rồi bước song song với nó.

Ánh mắt tôi quan sát rất kỹ những nếp gấp. Thật may! Bởi ngay bên cạnh tôi có một nếp gấp đột ngột chuyển động mạnh hơn. Tôi dừng lại nghe thấy một tiếng xẹt nhẹ.

Trong tích tắc sau, tôi nhìn thấy mũi dao!

Một con dao được đâm từ hướng ngoài rèm vào trong phòng, chạy song song với thắt lưng tôi, cách đích chỉ khoảng hai mươi phân.

Tôi không nhìn thấy bàn tay, chỉ nhìn thấy mũi dao, chắc chắn phải có kẻ đứng đằng sau tấm rèm kia.

Tôi lấy đà, nắm tay thành nắm đấm và ra đòn. Tôi đấm thẳng vào tấm rèm ở độ cao ngang đầu người, và trúng đích.

Có lực kháng cự đằng sau lần vải dày, mũi dao rút về. Tôi đấm thêm lần nữa.

Lần này chỉ có vải mềm cản tay tôi, không có đối thủ.

Một tiếng kêu trầm đục.

Nó đã được giảm đi phần nào qua làn vải. Chắc chắn là tôi đã ra đòn trúng kẻ kia.Ý nghĩ này chấp cánh cho hành động. Có lẽ tôi còn kịp tóm kẻ sát nhân.

Giờ thì tôi đã tin chắc rằng tôi đang chiến đấu với kẻ đã giết Tanith.

Những giây phút quý báu qua đi, trước khi tôi tìm được cách lọt qua tấm màn dày. Kể cả đắng sau tấm rèm che cũng có đèn điện. Lẽ ra tôi phải tìm thấy tên giết người, thế nhưng mắt tôi bây giờ đang trân trối hướng vào một khoảng trống!

Nó đã biến mất.

Tôi nhìn xuống đất, giơ tay dụi mắt, lắc đầu mà không thể tin là sự thật.

Không thể hiểu nổi, tôi đã đâm trúng nó, vậy mà nó trốn thoát. Sao lại như thế được?

Không còn dao, không còn tên giết người. Có thể tôi tin là mình đã tưởng tượng ra mọi chuyện, nếu trên tấm vải kia không có vết rạch do lưỡi dao để lại.

Mọi việc đã kết thúc ...

Tôi lắc đầu, nổi cơn giận dữ, săm soi thật kỹ phần cuối căn phòng phía sau tấm rèm che. Nó cũng có một mảng tường. Một mảng tường lớn được quét màu đen. Trên màu đen nổi óng ánh những hình ảnh của bầu trời đầy sao. Những cụm sao nổi lên rất rõ, nhưng cả chúng cũng không nói cho tôi biết kẻ nào vừa tấn công tôi.

Thật muốn phát điên!

Tôi quyết định quay trở lại với khu phòng chính. Thận trọng vạch tấm rèm ra, tỉnh táo hết mức, nhưng vẫn không nhìn thấy tên giết người bí hiểm. Gã lẫn tránh thật giỏi, cũng có thể gã tan ra thành không khí, tùy theo cái thế lực bí hiểm đang làm chủ nơi này.

Dần dần, tôi đã vượt qua được cơn sốc. Hình ảnh Tanith vẫn đập thẳng vào đầu óc, xuyên vào xương tủy, nhưng tôi đã ý thức được rằng mình không có quyền để tình cảm sai khiến lúc này. Tôi phải làm những gì thật sự cần thiết.

Điều tra dấu vết!

Tôi hiện thời đang nắm một ưu thế lớn bởi có mặt ở hiện trường trước cảnh sát và có thể thoải mái xem xét mọi ngóc ngách.

Tanith là một người đàn bà đặc biệt. Một thầy bói, một phù thủy, một người cảnh báo. Mối quan hệ với những quyền lực khác đã được bà tạo dựng qua một quả cầu bí hiểm, quả cầu trùng khít với chiếc đế đựng hình đài hoa của Thần Lửa đã mang về từ Scotland về và tặng bà từ một ngày xa lắc.

Quả cầu ...

Đột ngột, những suy nghĩ của tôi dừng phắt lại. Giờ thì tôi biết yếu tố nào đã khiến tôi băn khoăn suốt thời gian qua.

Quả cầu đã biến mất!

Trời đất! Tại sao tôi không nhận ra dấu vết này sớm hơn! Nhưng cuộc đời là như vậy, người ta chỉ trở nên thật sự thông minh và thấu hiểu khi mọi việc đã qua đi. Cũng có lẽ cái chết của người bạn quý đã ập đến quá đột ngột và khiến tôi sốc nặng, mất khả năng suy nghĩ tỉnh táo.

Quả cầu pha lê đã biến mất. Và chắc chắn kể cả cái chiếc đế đựng của Thần Lửa. Vật mà tôi đã trao tặng cho Tanith.

Có phải vì nó mà bà đã bị giết?

Hiện tôi vẫn chưa hết hy vọng tìm dấu vết. Tôi săm soi ngôi nhà, thậm chí lục lọi cả trong phòng bếp, mở tất cả các cánh cửa tủ. Nhìn vào từng góc giá gỗ đựng đồ, và tìm thấy mọi vật, chỉ trừ quả cầu pha lê cùng với chiếc đế đựng của Thần Lửa.

Tôi tiếp tục lục lọi, tìm kiếm. Lần này, tôi để thời gian và sức lức săm soi thật kỹ không gian riêng tư của người đã chết. Tôi lật từng góc phòng ng


Polaroid