Địa ngục tầng thứ 19

Địa ngục tầng thứ 19

Tác giả: Sái Tuấn (Trung Quốc)

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 326554

Bình chọn: 10.00/10/655 lượt.

ấy bất ngờ: “Em định vào thật à? Con gái vào đó, phải rất can đảm. Nếu em muốn, anh sẽ vào cùng?”

Xuân Vũ cứ ngỡ mình nghe nhầm: “Anh nói sao? Anh vào cùng em?”

“Nếu em bằng lòng.”

“Anh là giáo viên kia mà?”

“Bất cứ ai cũng có tính tò mò, giáo viên cũng vậy thôi.” Nói đến đây, Cao Huyền mỉm cười. “Huống chi, bảo vệ học sinh cũng là trách nhiệm của giáo viên…”

Vừa nói anh vừa bước đi. Thì ra anh cũng biết cái ngách hẹp để vào nhà ma. Xuân Vũ vội đi theo, rồi thận trọng bước vào sân trước tòa nhà ma.

Tòa nhà âm u vẫn sừng sững đứng đó, hắt hiu, dưới bầu trời mùa đông lạnh giá. Xuân Vũ bất giác lùi lại 1 bước, nhưng Cao Huyền đã ngoảnh lại khẽ nói: “Đừng sợ. Nào, ta cùng đi!”

Xuân Vũ nhìn lên cửa sổ tầng 2, không thấy cái bóng đen trong tưởng tượng kia, các cửa sổ đều không có gì lạ, cô mới bình tĩnh trở lại, nói: “Chắc anh đã từng vào đây?”

Cao Huyền không trả lời, anh chỉ hơi nhích nhích môi. Cửa vào tòa nhà đã bị khóa chặt, chắc là sau cái chết của Thanh U nhà trường đã thay khóa khác.

Anh lập tức đi sang phía bên phải tòa nhà, thì ra ở đây có 1 cửa phụ, tuy bên trong có cài chốt nhưng ô kính đã không còn nữa. Anh thò tay vào trong mở chốt, rồi cùng Xuân Vũ bước vào.

Thấy Cao Huyền có vẻ thành thạo quen thuộc, Xuân Vũ bèn khẽ hỏi: “Sao anh có vẻ thuộc nơi này như thế?”

“Bởi vì…” Cao Huyền bước vào 1 lối đi hơi tối, anh dừng lại rồi nói: “Anh đã từng học ở đây.”

“Gì cơ? Anh đã từng học ở nhà ma?

Xuân Vũ lại hít phải thứ mùi khó chịu ở nơi này, dường như cô lại trở về cái đêm hôm nọ.

Cao Huyền ngoảnh lại, khuôn mặt anh bị bóng tối che phủ: “Đó là hồi cách đây 7-8 năm, anh đang học năm thứ nhất, thứ hai. Khoa Mỹ thuật thường đến nhà này tập vẽ tĩnh vật.”

“Hồi đó có đồn rằng nhà này có ma không?”

“Trên đời này làm gì có ma!” Anh thản nhiên trả lời rồi bước lên cầu thang. “Đây chỉ là 1 khu lớp học bình thường, chỉ hơi cũ kỹ 1 chút. Đồn đại rằng có ma, đó là chuyện từ sau khi anh học xong năm thứ hai.”

“Tại sao lại thế? Chắc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”

Cao Huyền dường như trở nên trĩu nặng tâm tư, bước lên tầng 2 rồi anh mới trả lời: “Lát nữa anh sẽ kể cho em nghe!”

Lại đi trên hành lang tầng 2. Xuân Vũ thấy căng ở lồng ngực, nhưng vẫn không dám thở mạnh. Cô theo sát Cao Huyền, anh ra hiệu cô nắm tay, nhưng cô vẫn thận trọng không dám chìa tay ra.

Xuân Vũ không bao giờ quên cái căn phòng ấy.

Có lẽ trong đó có u linh thật?

Cô rón rén bước đến cửa, chỉ tay ra hiệu cho Cao Huyền. Ánh mắt Cao Huyền hết sức lạ lùng, anh do dự hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Anh bước vào trước, rồi đứng ngẩn ra nhìn, không thể hiện điều gì. Xuân Vũ không đợi được nữa, cô cũng lách vào.

[phần 4'>

Vẫn là căn phòng này, chỉ có bàn ghế chứ không có gì khác. Xuân Vũ nhìn quanh một lượt, hi vọng sẽ nắm bắt được một dấu vết gì đó, nhưng khắp sàn nhà chỉ có đất bụi mà thôi.

Cô từ từ bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống sân trước tòa nhà ma. Trong bức ảnh kỹ thuật số chụp hôm đó, bóng đen bí hiểm kia đã đứng chỗ này. Lẽ nào đó chỉ là ảo giác?

Cô quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt Cao Huyền có 1 cái gì đó lướt qua. Cô bình thản nói: “Bạn em đã chết ở căn phòng này.”

“Nghe nói là tự sát?”

“Bạn ấy đã cắn đứt lưỡi của mình.”

“Cắn lưỡi?” Giọng Cao Huyền cũng mất bình tĩnh. “Trên đời này lại có cách chết như thế ư?”

Xuân Vũ hít vào một hơi thật sâu, cô cảm thấy mình đã không còn hoang mang gì nữa khi đối mặt với Cao Huyền. “Nhưng chuyện kỳ quặc mới chỉ là bắt đầu thôi. Sau khi bạn ấy chết, em lại nhận được tin nhắn của bạn ấy gửi cho!”

“Người chết, mà có thể gửi tin nhắn ư?”

Nghe Xuân Vũ nói câu ấy, sắc mặt anh chợt khác hẳn, anh ngồi nghệt ra trên mặt bàn đầy bụi, im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Sau đó em đã gửi tin trả lời, vài giây sau, đối phương lại phúc đáp rằng “Hoan nghênh bạn đã đến địa ngục!””

Lần này thì đến lượt Xuân Vũ nghệt ra. Đôi môi cô run run: “Sao anh lại biết?”

“Vì anh cũng nhận được tin nhắn như thế!”

Xuân Vũ hoàn toàn không ngờ anh lại trả lời như vậy, trên đời sao lại có chuyện trùng hợp thế này? Cô lắc đầu: “Không! Chẳng lẽ anh cũng đã vào địa ngục?”

“Đúng thế! Anh đã vào địa ngục, giữa đêm hôm qua anh đã đi qua tầng 10 địa ngục.” Trán Cao Huyền lấm tấm mồ hôi, đề tài mà 2 người đang nói trong nhà ma thực khiến người ta phải dựng tóc gáy. Anh lấy khăn tay ra lau mồ hôi, nói: “Còn em, đã đi đến tầng thứ mấy rồi?”

“Em đã đến tầng 5.”

“Khoan đã…” Cao Huyền ngắt lời cô, anh cúi đầu ngẫm nghĩ. “Vậy thì, người chơi trò chơi địa ngục, không chỉ riêng mình anh.”

“Anh nói là Trò chơi à?” Xuân Vũ lắc đầu. “Không, vì nó, đã có 2 người chết, một người phát điên, mà anh còn cho là trò chơi.”

“Như thế thật ư?”

Xuân Vũ nhìn vào đôi mắt như có 2 đồng tử ấy: “Anh đã nhận được câu hỏi đó như thế nào?”

“Hơn chục hôm trước, anh ngẫu nhiên nhận được một tin nhắn, gửi từ số máy rất lạ lùng, anh vẫn thuộc lòng: xxxxx741111.”

“Quả nhiên là số máy này.”

“Họ đưa ra 1 câu hỏi: bạn có biết Địa ngục tầng thứ 19 là gì không?” Cao Huyền thở mạnh. “Bấy


Teya Salat