
sẽ tổ chức đám cưới. Cái tin đó lan truyền thật nhanh trong xóm, ai cũng biết, cũng mừng cho hạnh phúc đôi trai gái, nhưng cuộc đời nhiều lúc nó cướp đi hi vọng, không phải 1 tia hi vọng mà là 1 luồng hi vọng to lớn lúc nào không hay. Thật đáng sợ…
Ngày hôm đó, nước sông dâng cao, cơn mua kéo dài làm đất đỏ ở trên cao chảy vào sông, làm dòng sông đục ngầu kinh tởm, như 1 con quái vật muốn nút chửng mọi thứ rơi xuống đó. Thằng B, ngay có hôm đó lại nhận được thiệp ăn nhà mới của một người bạn thân. Nhà bạn thân thằng B ở bên kia sông, phải đi 1 chuyến đò khoảng tấm 30p thì tới nới.
Thằng B háo hức lắm, nhân cái dịp này, nó quyết định đem vợ nó ra mắt với bạn bè luôn, rồi thông báo cho tụi nó có tinh thần chuẩn bị dự đám cưới, nó vui đáo để, nghe xóm nói, mới sáng 6h mà nó đã dắt xe qua nhà người yêu nó rồi, rồi 2 đứa đi ăn sáng, chạy thẳng ra bên đò. Nước sông cứ cuồn cuộn ngoài kia, con đò nhỏ bé, chờ xe rồi chở cả người, như lạc giữa dòng nước, nó lắc lư. Thằng B có điện thoại,chuông đt reo, cái đt hiệu Nokia cục gạch mỗi lần đỗ chuông inh ỏi cứ như hối thúc, phải nghe…phải nghe nó, cuộc gọi quan trọng. Thằng B, đang ngồi phía trong, thì chạy ra trước mũi đò, thế là, đò bị 1 con nước đập vào, đò lắc lư, nó rơi xuống…
Người ta vứt phao cứu hộ xuống, nó bắt không được, chẳng ai dám nhãy xuống, nước chảy siết quá, có khi mất mạng như chơi, cả thuyền nhìn thằng B lao đao giữa dòng nước, cái cảnh tượng cứ như là cả thế giởi đang quay mặt lại với thằng B, người yêu nó thì gào khóc van xin người ta:
-cứu với….làm ơn cô bác ơi….
Chẳng ai đáp lại, họ im lặng, nếu họ có phép màu gì đó, họ sẽ làm ngay, nhưng họ là người, 1 người 1 mạng thôi, nhảy xuống thì chỉ có nước đi chung với thằng B, người ta nhìn nó, rồi nó chìm xuống, 1 sự sống đã ở dưới lòng sông. Thằng B, nó chết, mang theo hi vọng về 1 hạnh phúc chìm vào dòng nước đục ngầu, âu cũng là cuộc đời, đời như dòng sông đục vậy, nó đôi lúc nhấn chìm người ta giữa nó, rồi đánh gục trong lúc người ta hạnh phúc nhất.
Hôm đó, cả xóm bàng hoàng, ba má thằng bình khóc hết nước mắt ở bên bờ sông, hôm sau, đội thợ lặn tìm thấy xác thằng B, như 1 kịch bản của những vụ chết nước, máu trào ra khi thằng B gặp ba má nó, dù biết là như vậy nhưng ai xem cũng ớn lạnh, lần này, sự thương cảm đã lấn át sợ hãi, cả xóm giúp nhà thằng B làm đám ma, người yêu thằng B thì một thời gian sau không thấy vào xóm nữa.
Thằng B chết đi, người ta cho nó nhiều tiền, thương cảm cho cảnh neo đơn của ba má nó, người ta cho tiền, đủ để xây lại cái nhà cho khang trang hơn, mua được cái xe máy, coi như cũng đủ để 2 vợ chống sống cảnh già.
Nhớ lại hôm thứ 7, tôi vừa đi học ở ĐN về thì tối hôm đó gặp thằng B, nó ngồi nhậu ngay ở cái đường đi vào nhà tôi, nó gặp tôi chạy xe qua thì mới rủ:
-Làm ly cho vui ku.
-Uhm uống đi, ta mới nhậu về.
Tôi đáp cho có lệ chứ tôi chẳng bao giờ nhậu với nó cả. vậy mà, giờ nó chết rồi, nhiều lúc đi về đúng cái giờ đó, tôi lại nghĩ tới nó, có khi lại gặp nó ngồi nhậu ngoài đường, rồi lại cái giọng mời ngà ngà say của nó nữa, thì sẽ ám ảnh tôi lâu lắm, nhưng may sao, thằng B chết, nó chẳng bao giờ về với ai, nó hiền, đến lúc chết nó cũng hiền
Chuyện 6: Dưới nền nhà
Con người ai cũng vậy, bôn ba phương xa, đi đến những vùng đất mới lập nghiệp, nhưng trong lòng họ đều hướng về quê hương, về ngôi nhà của mình. Hình như mỗi ngôi nhà đều mang một linh hồn thì phải. Người ta bỏ tiền của cả đời làm ra để xây lên ngôi nhà, rồi bỏ cả tâm huyết ra để làm cho nó thêm đẹp hơn. Ở nhiều năm trong ngôi nhà ấy, người ta lại quay sang yêu ngôi nhà, từng ngóc ngách, từng hạt bụi, từng ánh nắng bình minh trong ngôi nhà đều mang hơi thở riêng.
Thật vậy, tôi đây đi học xa nhà, nhưng cảm giác bình yên tôi chẳng bao giờ có được, chỉ mong khi ốm đau được nằm trên chiếc giường nhỏ bé, được hít cái khôn khí trong chính ngôi nhà của tôi mà thôi. Cái mà tôi đang muốn nói đến đây chính là hồn nhà. Tôi cảm nhận được ngôi nhà của mình rất rỏ, nó êm dịu, tôi chẳng thấy sợ hãi khi ở trong nhà của tôi. Vậy mà, có những ngôi nhà chẳng hiền lành như vậy, vì cái này hay cái kia, nó làm cho chủ nó sợ hãi mỗi đêm, nó đem lại những cơn ác mộng quấy rối giấc ngủ của chủ nó, những bóng người chờn vờn trong căn phòng tối ôm cũng đủ làm cho chủ nhà thức trắng đêm rồi.
Trong xóm tôi thì không có những ngôi nhà độc địa như vậy, nhưng đi thẳng về phía chợ hơn 20m, có 1 con hẽm, trước hẽm có bụi tre um tùm, ngày xưa ở đó mùa lũ nào cũng có người chết đuối mắc vào bụi tre, đi vào hẽm 3 cái nhà thì cái nhà thứ 4 chính là nhà tôi sẽ kể hô nay.
Nhà ấy, tôi gọi là nhà ma, vì chủ của nó đã khổ sở để sống trong đó. 2 vợ chồng, 3 đứa con nheo nhóc, trong đó 1 đứa là bạn tôi, ở chẳng được bao lâu thì phải dọn đi vì tình hình đâu ốm liên miên của con nhỏ, những tai nạn bất thường diễn ra với 2 vợ chồng.
Cách đấy 1 năm, cái nhà đó đóng cửa im im, bọn con nít xóm tôi vẫn hay thử thách nhau đứa nào vào cái nhà đó, đi 1 vòng rồi chạy ra thì được cả bọn dẫn đi ăn dưa hấu, những miếng dưa hấu thơm ngon cũng không