80s toys - Atari. I still have
Âm mưu ngày tận thế - Full

Âm mưu ngày tận thế - Full

Tác giả: Sidney Sheldon

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 323281

Bình chọn: 9.00/10/328 lượt.

biết. 

- Thôi nào… 

- Không, để em nói nốt. Em thật khó nói ra chuyện nầy. Trong năm qua, chúng ta khơng mấy khi được sống bên nhau: Chúng ta không còn một cuộc sống vợ chồng nữa. Chúng ta đã xa cách nhau. 

Mỗi lời nói của cô như một phát dao đâm vào thân thể anh. 

- Em nói đúng, - anh nói với một vẻ tuyệt vọng. - Anh sẽ thay đổi. Anh sẽ thôi việc ở cơ quan. Ngay bây giờ. Hôm nay. Chúng mình sẽ đi đâu đó và… 

Cô lắc đầu: 

- Không, anh Robert. Cả hai chúng ta đều biết là như thế không được. Anh đang làm công việc mà anh muốn làm. Nếu vì em mà anh bỏ việc, anh sẽ luôn luôn dằn vặt về chuyện đó. Đây không phải là chuyện là lỗi của ai. Có điều - Chuyện là thế. Em muốn ly dị. 

Tất cả dường như tối sầm trước mắt anh. Đột nhiên, anh cảm thấy bụng quặn lên. 

- Đừng nghĩ như thế, Susan. Chúng ta sẽ tìm cách để… 

- Quá muộn rồi. Em đã nghĩ về chuyện nầy từ lâu lắm rồi. Suốt cả thời gian anh đi xa và em ở nhà mong ngóng anh, em đã nghĩ về điều nầy. Chúng ta đã đang sống những cuộc đời riêng rẽ. Em cần hơn thế kia. Em cần cái mà anh không thể cho em được nữa. 

Anh đứng lặng, cố kiềm chế tình cảm của mình. 

- Chuyện nầy - Chuyện nầy có liên quan gì tới thằng cha Cái túi tiền không hả? 

- Monte đã ngỏ lời cầu hôn với em. – Susan lưỡng lự. 

- Và em sẽ bằng lòng ư? - Anh cảm thấy tim mình thắt lại. 

- Vâng. 

Đó là cơn ác mộng điên rồ. Không phải chuyện nầy đang xảy ra, anh nghĩ. Không thể như thế được. Nước mắt anh ứa ra.

Susan choàng tay, ôm chặt lấy anh. 

- Em sẽ không bao giờ cảm thấy yêu một ngứời đàn ông như em đã cảm thấy yêu anh được. Em yêu anh bằng cả tâm hồn và trái tim mình. Em sẽ luôn luôn yêu anh. Anh là người bạn yêu quý nhất của em. - Cô lùi ra và nhìn vào mắt anh. - Song như thế chưa đủ. Anh có hiểu thế không? 

Tất cả những gì anh hiểu là cô đang vò xé anh. 

- Chúng ta có thể cố gắng. Chúng ta sẽ làm lại và… 

- Anh Robert, em xin lỗi. - Giọng cô nghẹn lại. - Em thật xin lỗi, nhưng mọi chuyện đđ hết rồi. 

Susan bay đi Reno để làm thủ tục ly dị, và chàng sĩ quan Robert Bellamy say rượu suốt hai tuần lễ liền. 

*** 

Nhưng thói quen cũ thật khó mất. Robert gọi điện cho một người bạn ở Cục Điều tra Liên bang (FBI). 

Trước đây, Al Traynor đã nhiều dịp có quan hệ với Robert và anh tin cậy anh ta. 

- Tray, tôi cần cậu giúp đờ. 

- Giúp đỡ? Cậu cần một bác sĩ thần kinh thì có. Quái quỷ thế nào mà cậu lại để mất Susan thế hả? 

Chuyện của họ có thể đã lan đi khắp cả thành phố. Đó là cả một câu chuyện dài và buồn. 

- Robert, tôi thật sự lấy làm tiếc. Cô ấy là một phụ nữ tuyệt vời. Tôi… mà thôi. Tôi có thể giúp gì cậu? 

- Tôi muốn cậu kiểm tra về một người trên máy tính điện tử. 

- Được rồi. Cậu cho tôi cái tên. 

- Monte Banks. Chỉ là chuyện thẩm tra thông thường thôi. 

- Rồi. Cậu muốn biết những gì? 

- Có thể là hắn ta không có trong hồ sơ của cậu. Tray ạ, nhưng nếu có… hắn ta có bao giờ bị phạt vì chuyện đậu xe, đánh chó, vượt đèn đỏ chẳng hạn? Chuyện thông thường ấy mà. 

- Chắc chắn là thế rồi. 

- Tôi muốn biết hắn kiếm tiền ở đâu ra. Tôi muốn biết về tiểu sử của hắn. 

- Vậy hả, chỉ chuyện thông thường, phải vậy không? 

- Và nầy, Tray, chỉ giữ chuyện nầy riêng giữa chúng ta thôi nhé. Đó là chuyện riêng mà. Được chứ? 

- Không có gì cả. Tôi sẽ gọi cho cậu vào sáng mai. 

- Cảm ơn. Tôi nợ cậu một bữa trưa đấy. 

- Bữa tối. 

- Cũng được. 

Robert gác máy và nghĩ: Hình ảnh một người đang vớ những cọng rơm. Mình hy vọng vào chuyện gì nhỉ, rằng hắn ta và tên Jack kẻ cướp và Susan lại lao trở vào vòng tay mình chăng? 

*** 

Sáng sớm ngày hôm sau, Dustin Thornton cho gọi Robert. 

- Ông đang làm gì vậy, ông sĩ quan? 

Ông ta thừa biết mình đang làm gì mà, Robert nghĩ. - Tôi đang giải quyết hồ sơ của tôi về nhà ngoại giao Singapore, và… 

- Việc đó có vẻ như nhưng không chiếm bao nhiêu thời gian của ông. 

- Ông nói gì ạ? 

- Ông sĩ quan, trong trường hợp ông quên, tôi xin nhắc là Cục Tình báo hải quân không được phép điều tra về các công dân Mỹ. 

Robert nhìn ông ta, kinh ngạc. 

- Ông… 

- Tôi mới được bên FBI thông báo rằng ông đang tìm cách thu thập những thông tin hoàn toàn không thuộc thấm quyền của Cục nầy. 

Robert cảm thấy một cơn giận chợt bùng lên. Thằng chó đẻ Traynor kia đã phản bội anh. Không eòn gì là bạn bè nữa. 

- Đó là một chuyện cá nhân, - Robert nói. - Tôi… 

- Các máy tính của FBI không phải là để phục vụ cho những sở thích của ông, cũng không phải là để giúp ông xía vào đời tư của các công dân. Ông đã rõ chưa? 

- Rõ. 

- Thế thôi. 

Robert chạy lao về phía phòng của anh. Những ngón tay anh run rẩy khi quay số 202-324-3000. Một giọng trả lời: 

- FBI đây. 

- Cho tôi gặp Al Traynor. 

- Xin chờ một chút. 

Một phút sau, có tiếng một người đàn ông. 

- Xin chào. Tôi có thể giúp gì ông vậy? 

- Vâng. Tôi muốn gặp Al Traynor. 

- Tôi xin lỗi. Điệp viên Traynor không còn ở cơ quan nầy. 

- Cái gì? - Robert cảm thấy giật mình. 

- Điệp viên Traynor đã bị thuyên chuyển. 

- Thuyên chuyển à? 

- Phải. 

- Đến đâu? 

- Boiso. Nhưng anh ta sẽ còn chưa có mặt tại đó một thời g