Insane
VƯƠNG PHI CỦA TA, NÀNG TRỐN KHÔNG THOÁT ĐÂU

VƯƠNG PHI CỦA TA, NÀNG TRỐN KHÔNG THOÁT ĐÂU

Tác giả: BẠCH LINH TỬ

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323612

Bình chọn: 9.00/10/361 lượt.

o công ty. Mặc dù đến

hơi trễ nhưng nó không ảnh hưởng gì, cuộc họp báo diễn ra rất thành công.

“Hey,

làm tốt lắm, những thiết kế của cô thật sự rất xuất sắc.” – Giám đốc Dương đến

chúc mừng cô. “Cám ơn” – Cô vẫn giữ thái độ lạnh lùng đó.

“Đừng

làm mặt lạnh như thế, để chúc mừng thành công của cô, tôi đãi một chầu cà phê.”

“Ừm”

– Bình thường thì Tử Linh sẽ từ chối nhưng hôm nay cô cũng muốn thư giãn một

chút nên đồng ý đi cùng. Đến quán, trong khi chờ cafe đem đến cô nhìn quanh

quán. Quán được thiết thế rất thanh tao tạo cảm giác thoải mái. Bỗng, cô nhìn

thấy hai bóng người rất quen trên tivi. Cô chết lặng khi nghe tin rằng Tề Thanh

đã... CHẾT.

Ngoài trời những hạt mưa trút xuống ngày càng nặng hạt. Một thân hình bé

nhỏ chạy thật nhanh trong mưa. Tử Linh chạy thật nhanh về nhà, lúc nãy cô đã đến

sở cảnh sát, họ nói Thu Thủy đã về trước trông cô ấy rất đau khổ. Nỗi lo lắng lấn

áp lý trí, cô mặc kệ trời đang mưa to mà chạy về nhà.

“Thủy

ơi, cậu đâu rồi? Nếu cậu ở nhà thì lên tiếng đi.” – Cô đi tìm Thu Thủy ở khắp

nơi nhưng không thấy. Cuối cùng, cô tìm thấy Thu Thủy đang ngồi ở một góc trong

phòng. Tử Linh chạy lại ôm chầm lấy Thu Thủy, cô rất sợ sẽ mất đi người bạn

này. Thu Thủy giờ đây giống như một con búp bê bằng thủy tinh mong manh và có

thể vỡ bất cứ lúc nào.

Sau ngày Tề Thanh chết, Thu Thủy trở nên ít nói và trong ánh mắt luôn ánh lên sự thù hận. Tử Linh rất lo lắng cho cô ấy nhưng chỉ có thể đứng nhìn mà không làm gì được. Cô ghét tình yêu cũng bởi vì nó chính là nguyên nhân khiến cho Thu Thủy đau khổ. Nếu cái thứ gọi là tình yêu đó chỉ có thể đem lại đau khổ thì cô thà rằng không có nó.

Nhìn thấy người bạn mà mình quan tâm nhất hằng đêm đều khóc còn ngày thì giả vờ vui vẻ lòng cô đau như cắt. Tử Linh biết Thu Thủy làm vậy chỉ vì không muốn cô lo lắng. Nhưng càng như thế cô càng lo lắng. Tử Linh đã nhiều lần khuyên Thu Thủy nhưng mỗi lần như thế cô ấy lại mỉm cười và nói: “Tớ không có gì đâu, cậu đừng lo lắng quá.”

Một hôm, Thu Thủy kéo Tử Linh đi vào phòng rồi nói: “Tử Linh nè, nếu tớ có thay đổi thì cậu vẫn mãi là bạn của tớ nha”. “Cậu nói kì vậy? Tớ với cậu lúc nào chẳng là bạn bè.” – Cô nhíu mày khi nghe những lời nói khó hiểu của Thu Thủy. “Tớ đi trả thù đây.” – Thu Thủy nói xong rồi bỏ ra khỏi phòng và đi ra ngoài. Một lần nữa cái cảm giác bất an ấy lại xuất hiện. Cô chắc Thủy sắp làm một chuyện dại dột gì đó. Tử Linh biết Thu Thủy đã cố luyện tập võ, bắn súng, cô ấy còn âm thầm điều tra những kẻ đã gây ra cái chết của Tề Thanh. Tất cả những gì cô ấy làm chỉ để chờ cơ hội trả thù.

“Tử Linh, tớ đi đây, tớ phải trả thù cho Tề Thanh người tớ yêu nhất. Cậu phải sống tốt, đừng lo cho nếu tớ không trở về thì cậu đặt mộ tớ ở gần Tề Thanh nha. Cậu hãy chăm sóc cha mẹ giùm tớ... Yêu cậu nhiều, Tử Linh.” – Cầm lấy bức thư được đặt trước cửa nhà, Tử Linh run run khi đọc nội dung trong đó. Tử Linh chạy thật nhanh đến hang ổ bọn xã hội đen mà cô tình cờ biết được trong tập hồ sơ của Thu Thủy.

Cái đồ ngốc này, cậu bị điên hay hỏng não vậy? Cái gì mà chăm sóc cha mẹ giùm, cái gì mà tớ phải sống tốt chứ? Lần này cậu đi quá giới hạn rồi, tớ thật sự tức giận rồi đó. Đợi đến lúc tớ bắt được, cậu sẽ biết tay tớ.

RẦM

“Mày là ai?” – Mấy tên đàn em giật mình khi thấy một cô gái to gan dám xông vào hang ổ của chúng. “Thu Thủy đâu?” – Không trả lời câu hỏi của bọn chúng, Tử Linh gằn giọng hỏi ngược lại. “Cái gì? Con này láo, mày có biết bọn tao là ai không mà dám nói như vậy?” – Một tên trong đó chỉ vào mặt Tử Linh mà chửi. “Mặc xác bọn bay là lũ chó nào, bà đây hỏi bạn bà đâu rồi?” – Cô tiếp tục lạnh lùng nói. “Á à, đúng là không sợ chết. Bọn bây, xông lên xử nó.” – Nói rồi, bọn chúng xông vào đánh cô.

Tử Linh vẫn đứng đó, không chạy đi. Lúc cô ngẩn mặt lên, sát khí ngút trời, Tử Linh xông vào đánh bọn chúng. Từng tên từng tên một ngã xuống, cô giờ đây khác hẳn với thường ngày. Cô không còn là một thiên thần nữa mà chỉ có thể sánh với ... ÁC MA.

Tử Linh trông thấy đằng xa có hình bóng rất quen thuộc đang chạy đến. “Thu Thủy” – Cô vui mừng khi thấy bạn mình vẫn an toàn. Cô muốn chạy đến nhưng...

Đoàng

Tiếng súng chói tai vang lên, lưng cô đột nhiên đau nhói. Tử Linh ngạc nhiên quay lại, thì ra trong lúc cô sơ ý một tên đàn em đã nhanh chóng đứng dậy cầm khẩu súng bắn vào lưng cô. Cô từ từ ngã xuống, trong lúc mơ hồ hình như cô nghe Thu Thủy gọi tên cô thì phải.

“TỬ LINH”

Thu Thủy quay về phía kẻ đã bắn cô rồi cầm khẩu TAR nả đạn liên tục vào người hắn ta. Quăng khẩu súng qua một bên, Thu Thủy lại gần Tử Linh, cô ấy ôm lấy thân hình bê bết máu của cô. Thu Thủy hận ông trời tại sao luôn cướp đi những người mà cô ấy yêu thương. Nhưng Thu Thủy càng hận chính bản thân mình vô dụng không thể bảo vệ những người mà cô yêu thương.

“Xin lỗi, tớ thật là kẻ vô dụng mà.”

“Đừng khóc ... khụ khụ ... Tớ không trách cậu, là bản thân tớ lựa chọn như vậy.” – Tử Linh thều thào nói

“Tớ đã gọi xe cấp cứu rồi, cậu cố gắng lên. Cậu không được chết.”

“Ừm, Thủy nè, cậu còn nhớ lời hứa lúc tụi mình còn n