Tuyết Đen

Tuyết Đen

Tác giả: Giao Chi

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 32965

Bình chọn: 8.00/10/96 lượt.

m cưới, cũng là sư phụ của huyện lệnh công tử Vĩnh Phúc nhận ra ngay dấu đen đó. - "Ta biết cái dấu này..." Ông hốt hỏang.

"Bốn năm về trước cả võ đường Hàn gia ở huyện * hơn hai trăm nhân mạng đã bị đầu độc chết với dấu đen y như vậy. Tên sát thủ nổi tiếng tàn bạo khét tiếng cả thiên hạ chỉ có một người có khả năng dùng lọai độc này... Tên đó nhất định là...."

* Cự Giải Lão gù rất bực chuyện Hóan Diện Nhân chỉ ca thán về việc Đông Tử trúng độc không thể đổi diện mạo cho ả mà không quan tâm đến việc Đông Tử sắp chết. Cự Giải Lão thở dài: "Con bé rất dễ thương... thật là đáng thương... " Nhưng quả thật, có muốn cũng không làm được gì vì độc chất từ da thịt Vạn Độc Vương thật sự không có thuốc giải. "Vậy làm gì với con bé và lũ người trong chuồng ngựa bây giờ?" Cuối cùng, Hiết Hổ hỏi. "Người gì trong chuồng ngựa?" Cả bọn dẫn Vạn Độc Vương vào chùông ngựa chỉ vào đám 10 Lưu gia tiêu đầu đang nằm la liệt.

Nhìn thấy bon tiêu đầu thương tích đầy mình, Vạn Độc Vương nổi giận. Rõ ràng bọn Hóan Diện Nhân và Hiết Hổ chỉ coi nhà ở như sân chơi, kéo cả đám chíên lợi phẩm đem về bỏ lăn lóc đó. Vạn Độc Vương tối đó đặc biệt khó chịu trong người, bị bọn Hóan Diện léo nhéo làm phiền thì bực quá tung cho một chưởng, hất văng Hiết Hổ và Hóan Diện Nhân xa ba thước. Bọn tiêu đầu đã bị thương, lại rơi giữa vòng giao đấu nên đã bị thương càng trầm trọng hơn. Đến khi cả đám quay lại nhà chính, Đông Tử đã biến mất. Đông Tử chạm vào người Vạn Độc Vương bị trúng độc cực nặng, lẽ ra đã chết trong vòng vài phút, nhờ viên cầm độc nên còn giữ mạng được vài canh giờ... thế mà lại tự mình bỏ đi đâu mất. "Đi tìm con bé về đi" "Nụ hôn đầu đời đó!" "Không phải hôn!" Cả bọn lại tiếp tục cãi vả. Có lẽ lâu rồi bọn dị nhân này mới thấy chuyện li kỳ như vậy. Trong lúc đó, Đông Tử đã cố gượng được đến khe suối. Đám cưới trong 4 ngày tới. Nếu cả Đông Tử lẫn 10 bảo tiêu đầu không về trong ngày cưới, Vĩnh Phúc huyện lệnh lão gia sẽ được dịp cày nát cả võ đường. Đông Tử vốn muốn chạy trốn đám cưới này, nhưng đến lúc trúng độc gần chết lại muốn quay về nhà. Đông Tử gượng dậy băng rừng về, ngược khe suối không lâu, Đông Tử thóang thấy ánh lửa. Đến khi lại gần, mới hay không phải người dân vượt rừng mà là một nhóm sơn tặc. Bọn sơn tặc đang hành hung một lão bà bà. Đông Tử bình thường, so với bọn sơn tặc, chắc không biết ai hơn thua, nhưng khi trúng độc rồi đứng không vững, nói gì đến cầm kiếm. Nhưng khi thấy bọn sơn tặc giật túi đồ rồi đá bà lão một phát, Đông Tử không cầm được, lấy hết sức vung kiếm hét lớn: "Bọn giặc kia, khôn hồn thì trả túi hàng lại cho bà bà!" Lão bà bà thấy Đông Tử, hý hửng ra mặt: "Chính là nó!!!! Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!" Bà ta kêu lên. Bọn sơn tặc thấy giữa rừng tự nhiên xuất hiện cô gái trẻ xinh đẹp thì mừng quýnh, hú lên thích thú và lăm lăm tiến lại. Đông Tử ghì chặt kiếm, định sẽ chíên đấu đến cùng. Nhưng đánh đấm là dư thừa vì ngay lúc đó, Vạn Độc Vương lù lù xuất hiện ngay sau lưng. Vạn Độc Vương lần này chẳng thèm đeo mặt nạ. Mặt mày cau có, mệt mỏi. Thấy bọn sơn tặc càng bực bội ra mặt. Ánh mắt bình thường chỉ lạnh lẽo giờ ánh lên sát khí "Con bé với bà già đi với ta!" Bọn sơn tặc rú lên cười.

Có lẽ bình thường, danh tiếng Vạn Độc Vương thường gắn liền với người áo đen đeo mặt nạ, bộ dạng hắc ám, chứ chưa nghe Vạn Độc Vương là anh chàng trẻ tuổi, gương mặt điển trai cau có, nói chuyện cộc lốc bao giờ. Vả lại, thập bát dị nhân vốn không cư trú ở khu vực này, nên vô danh tiểu tốt như đám sơn tặc này quả không biết danh. Bọn sơn tặc vung dáo định dần cho hắn một mẻ thì từ đâu rắn rết bò đầy đất. Từ bóng Vạn Độc Vương nghiêng dài trên nền cỏ, rắn bắt đầu trườn ra rít phì phò. Lại thêm bụi tuyết đen từ đâu dâng ngập vùng khiến chúng trước sự lạ hốt hỏang bỏ gái chạy lấy người. Cả bọn chạy hết rồi Vạn Độc Vương mới cau có nhìn bà già: "Chiêm Tinh Dị Thánh mà không đóan được sẽ có sơn tặc à?" Lão bà bà cười khà khà, cuối xuống nhặt túi xách lúc nãy bị giật mất. Lúc này Đông Tử mới để ý trong túi đầy ngọc các lọai. Bà già trông bình thản lạ, không giống người cô thế vừa bị hành hung. Bà mặc áo chòang dài màu sắc sặc sỡ và đeo đầy những tràng đá. Bà líêc Vạn Độc Vương chỉ phán một câu "ngươi lo mà cẩn thận tai nạn về cung tên đó!" Quay sang Đông Tử, bà tỏ ra đặc biệt quan tâm "Tiểu nha đầu này... trông dung mạo cũng dễ thương, hơi tầm thường so với ta hy vọng nhưng không sao..." Bà đặt tay lên vai Đông Tử mà nhẹ nhàng nói: "đêm nay, ngươi làm gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ, chỉ một quyết định của ngươi thôi mà sau này cả võ lâm sẽ náo lọan đấy!" Đông Tử không hiểu lão bà bà nói gì. Đông Tử chỉ là con bé võ đường tầm thường, không phải người giang hồ, lại đang trúng độc sắp chết, quyết định gì mà náo lọan nổi võ lâm đây? Lão bà bà không giải thích, chỉ nở nụ cười bí hiểm rồi leo lên ngựa gần đó phóng đi mất, tung bụi mù mịt vào Vạn Độc Vương. "Bà già cổ quái chỉ tòan nói nhảm!" Vạn Độc Vương phủi tay Nhưng Chiêm Tinh Dị Thánh, nếu đúng như Vạn Độc Vương gọi lão bà bà, 1 trong 18 dị nhân, tuy không có võ công nhưng là n


Old school Easter eggs.