đủ thứ trên đời hết, tóm lại là đại khái bí quyết học tập, thời gian biểu, lời khuyên gì cho giới trẻ bla bla. Tôi đến ngất ngư với đám câu hỏi này, tôi làm gì có bí quyết có chăng, bí quyết là sự thông minh đột biến của tôi mà thôi, cách học thì chỉ toàn đọc sách, thời gian biểu thì ngoài đọc sách ra chỉ có chơi game và lang thang về đêm, kể ra một phát thì thể nào cũng bị đám phụ huynh và các nhà giáo dục mỗi người phun 1 bãi nước miếng dìm chết.
Đành phải đạo đức giả trả lời như kịch bản trên các tấm gương nhà nghèo vượt khó, lời khuyên thì bịa ra:
- Chúng ta nên đan xen giữa việc học và giải trí, học nhiều quá cũng không tốt mà giải trí nhiều quá càng không tốt nữa. Học là một quá trình lâu dài, góp nhặt từ từ, quan trọng nhất là phải rèn luyện tư duy. Thời gian thì tùy mỗi người sắp xếp... bla... bla. - Nói cho hay vậy chớ tôi đâu có làm theo những gì mình nói, căn bản là ngoài đạo đức giả ra thì cũng chỉ còn đạo đức giả.
Gió bão bập bùng một lúc thì cũng hài lòng bọn phóng viên, đuổi được bọn nó về lại thêm mấy thánh hàng xóm qua hỏi thăm chúc mừng, có thánh còn nhờ tôi giúp con của thánh học bài, có thánh thì khích lệ dạy đời nào là giang hồ hiểm ác nào là có công mài sắc có ngày nên kim có chí thì nên...
Tôi thì chỉ chú ý rằng hôm nay tôi thấy ba má tôi vui như chưa bao giờ được vui, tôi lại càng buồn, nếu đã chọn con đường đó thì cho tới khi tôi thành công, tôi sẽ rất hiếm khi về nhà.
Tối về, ba má tôi đếm phong bì mà bà con hàng xóm họ hàng "lì xì" chúc tôi đậu đại học, tổng cộng được 7 triệu 8, một con số không nhỏ đối với nhà tôi. Tôi xực nhớ đến chiếc ví của tên Thanh thiếu gia, chắc cũng phải nhiều tiền lắm nhỉ. Vô phòng đóng cửa lại, lấy ví ra đếm thì được chỉ có 10 tờ 500k tức là 5 triệu, còn lại có 4 cái thẻ ngân hàng.
Èo, chắc trong 4 cái thẻ này cũng có vài tỷ là ít nhưng mình làm sao mà rút được, đành bẻ nát rồi quăng sọt rác, chứng minh giấy tờ gì gì của hắn tôi cũng đốt hết coi như trả lại cho hắn để hắn ở dưới kia mà sài.
Ông bà nội thích tôi làm bác sĩ nên 2 ông bà cứ khuyên tới khuyên lui, tôi thì đã chọn đi ngành công nghệ thông tin để thực hiện lý tưởng của mình rồi nên không thay đổi quyết định.
Đến ngày 16/08 tôi định ra bưu điện nộp hồ sơ nguyện vọng 1 vào trường Đại học Công nghệ thông tin TPHCM thì trước nhà tôi có vài chiếc siêu xe chạy tới đậu. Bước xuống xe là người trung niên khá phong độ, ông bước ra phía khác mở cửa cho một cô gái trẻ đẹp xuống xe. Và đây tất nhiên là ông Lâm, còn cô bé là Mỹ Hương.
--------------------- Lời tác giả --------------------
Lý do ra chương chậm chạp : Sr các bạn vì tốc độ ra chương chậm quá, nhưng mà đành phải cố ngậm ngùi vì mình đang học năm nhất, lại học kỳ 1 năm nhất thì anh chị nào học qua chắc cũng biết là độ khó có thể so gần = với kỳ tốt nghiệp, tại thời gian học thì ít, học đầu tháng 10, mà tháng 12 là phải có 16 cái chứng chỉ... bla bla...
Tóm gọn lại là do thời gian ít quá, bài tập nhiều, nên tốc độ có như con rùa... Hi vọng các bạn thông cảm.. Sang kỳ 2 thì học sẽ khỏe hơn, lúc đó tăng tốc. Xin hết ạ.
Ở một cái thị trấn nghèo mà tự nhiên có vài chiếc siêu xe chạy ngang qua thì đủ gây ngạc nhiên rồi, đằng này nó còn đậu trước nhà tôi thì... bà con trong xóm như có lệnh triệu tập, bu xung quanh đông như kiến.
Tôi nhắm hít 1 hơi thật dài, lấy lại sự bình tĩnh trước Mỹ Hương, dù sao thì đó cũng là cô gái mà tôi đã thích, bây giờ nó còn chưa phai. Mở mắt ra, bước lên phía trước 5 bước. Tôi lúc này cũng chưa biết ông Lâm là ai nhưng thấy bé Hương đi phía sau thì cũng đoán ra một hai. Ba má tôi thấy có người lạ vào nhà thì cũng ra chào hỏi:
- Chào anh! Anh cần gì? (câu hỏi quen thuộc thường dùng để hỏi khách hàng vô sửa xe mà thôi) - Ba tôi nhìn ông Lâm hỏi.
Ông Lâm nhìn ba tôi cười cười:
- Chào anh! Tôi đến từ tập đoàn Lâm Hà (tên tập đoàn nhà Mỹ Hương)! Tập đoàn chúng tôi muốn tài trợ cho cháu Vũ, con anh đi du học nước ngoài! Ý anh thế nào?
Làm cha ai chẳng muốn con mình sau này thành công, cuộc sống ấm no hạnh phúc, nên sau khi nghe nói như vậy ba má tôi xúc động lắm. Ông bà cố kiềm nén cảm động hỏi thật thận trọng:
- Anh.. anh nói thật chứ?
- Hoàn toàn là sự thật! Anh đồng ý chứ? - Ông Lâm đương nhiên nhìn ra là ba má tôi đang vui mừng rồi, ông lại càng thêm chắc chắn với đề nghị của mình, ông mỉm cười nhìn sang tôi.
- Cậu là Lam Vũ đúng không?
- Dạ, chính là cháu. - Trả lời hơi cúi đầu một xíu, đương nhiên là mặc dù có cố điều chỉnh tâm tình nhưng vẫn hơi hồi hộp(lại hồi với chả hộp, đã tới lúc ra mắt bố vợ đâu mà..haizz).
- Đúng là tài năng, nhìn thật phong độ a, haha. - Ổng cười ha hả. Tôi nhíu mày, bộ dạng này là bộ dạng thanh niên làng thì làm gì có cái gì phong độ cơ chứ. Sau đó lại mỉm cười không nói gì.
- Ý con thế nào? Đi chứ? - Ba tôi hỏi.
Tôi đương nhiên là muốn đi qua những nước tiên tiến học rồi, ở đây làm sao có đủ kiến thức chứ. Nhắm mắt lại tìm cho mình một lối đi, cuối cùng tôi ra một quyết định:
- Cháu sẽ đi! - Ông Lâm và ba tôi sáng lên tất nhiên là trúng ý mấy ổng rồi. - Nhưng... không