Polaroid
Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly

Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323381

Bình chọn: 10.00/10/338 lượt.

ột con người ham học võ mà!!! - một tên đệ tử cảm thán. ( tôi là nghĩ bọn này chỉ gato với độ giàu của thằng này thôi).

Trên chiếc xe loáng bóng mở cửa, có một thanh niên đầu có nhuộm hơi trắng trắng vàng vàng, cũng may à tóc nó kiểu undercut, tóc khá dựng dựng lên màu trắng sen 1 chút vàng vàng chứ không tôi đứng dậy lại đập vô mặt nó một cái rồi mắng ăn cắp bản quyền rồi (hahaha), trông nhìn khá ngon zai, thanh niên điều kiện thế này mà chỉ thêm giỏi nữa thì đúng là sát gái cao thủ. Hắn đi vô thì nhìn phía tôi, à không hẳn là nhìn về phía gái bên cạnh tôi thì đúng hơn. Hắn lại nhìn tôi đánh giá một hồi rồi lại không coi vào đâu, quay lại nhìn gái tiếp:

- Chào Như Ngọc, em còn nhớ anh không, có học với em lúc em mới vô học mấy ngày đầu ấy, có chỉ cho em vài đường cơ bản nè. - Thân thiết vcl, tưởng thế éo nào chứ mới có vài ngày, xùy...

- Chào anh, anh là anh Hiệp mà mọi người vẫn bảo là kiếm đạo giỏi nhất trong võ sinh quán này đúng không ạ?

Hắn gãi gãi cái đầu, cười hề hề:

- Nào có, chẳng qua là mọi người yêu quý nên nói quá vậy thôi hehe. - Nói vậy mà cái mặt hắn đắc chí hẳn ra.

- Hihi, em thấy cũng đâu phải là khen quá đâu, anh quả thật là có thực lực. - Nhẹ nhàng.

- Tí nữa đi uống nước không, anh rủ nhé. - Thân thiện value.

Nó có vẻ do dự rồi nhìn qua tôi một lúc rồi nói:

- Hôm khác nha anh, hôm nay em đi với bạn rồi.

Tôi thấy tiền mình giật của thằng du côn và con bé Trang đưa mà gần hết rồi nên cũng không có hứng mà đi chơi với nó, vui thì có vui nhưng tiền hết thì buồn chứ sao. Tôi mỉm cười:

- Tí nữa tôi có việc bận rồi nhé. Hôm khác tôi sẽ đi với bạn. - Nói xong thì đi vô trong võ đường cầm đại một cây kiếm gỗ nào đó mà tập dợt.

Tên kia thấy tôi tự dưng từ chối với Như Ngọc thì nhếch miệng cười một cái và cho đó là điều hiển nhiên thôi, còn con Ngọc thì nhìn tôi đi có vẻ khó hiểu rồi "phì" một cái. Tên kia chớp thời cơ:

- Anh thấy bạn em bận rồi hay là tí em đi uống nước với anh nhé, anh chân thành mời đấy.

- Dạ.. vậy.. vậy cũng được. - Hơi ngập ngừng xíu, xong thì nó cũng vào phòng tập, tên Hiệp cũng đi theo luôn.

Tập một hồi vẫn không thấy được bao nhiêu tiến bộ, cứ có cảm giác ở đây học bao nhiêu đi chăng nữa thì tôi cũng không nắm được cái tinh hoa của kendo vậy, mặc dù bây giờ tôi cũng thuộc dạng khá ở đây rồi nhưng mà cứ thử với thầy thì lúc nào cũng bị đánh bầm dập. Tôi mệt quá đi vào nhà vệ sinh rửa mặt phát, tên Hiệp thấy thế thì liền đi theo vào. Vào thấy tôi đang rửa mặt thì, hắn lên cười hề hề:

- Coi như chú mày thức thời đấy, anh cảm ơn nhé, cần tiền không? - Thân thiện nhỉ?

- Tôi thấy là anh đã nghĩ quá nhiều rồi đó. Rãnh thì đi chỗ khác chơi đi, tôi căn bản là không hứng thú chứ chẳng phải sợ anh đâu, anh không nghĩ mình cao to đến mức đó chứ? - đang rửa mặt mà nghe nó tự sướng ghê quá cũng phải quay mặt nói một câu rồi rửa tiếp.

- Mày... mày chán sống rồi hả? - Tức giận lên.

Tôi ráng rửa cho tỉnh rồi quay lại nhìn nó:

- Thần kinh của anh có bình thường không vậy? Đi chỗ khác chơi, đồ tầm thường, tôi thách anh cua được con Ngọc nhé, nó không tầm thường như anh đâu. - Rồi đi luôn để lại hắn đang giận sôi ruột trong đấy, có ngon thì kêu người chặn đường đi, bố mày đang mong như thế đây.

Học hết rồi tôi cũng đi về. Sang chiều hôm sau thì bất ngờ người tập kiếm chung với tôi được ông thầy chỉ lại là tên Hiệp. Dùng cái bàn chân suy nghĩ cũng biết là tên Hiệp động tay động chân rồi, muốn hành tôi đây mà, vì một cặp tập với nhau thì đeo đồ xong là choảng nhau đến khi nào nhận thua thì được nghỉ ngơi.

Tôi cứ tưởng vào thì đập nó luôn ai ngờ đánh thế nào cũng bị nó đỡ được, còn bị nó đánh lại đau điếng nữa chứ. Thế mới bất ngờ, thì ra trước giờ mình coi thường thiên hạ rồi, mình ở cái quê nhà đánh không thua ai bởi vì tụi nó chỉ là giang hồ "con nít" chỉ biết lấy đông hiếp ít, lấy vũ khí đánh tay không mà thôi, chả biết võ thuật gì cả cộng thêm tụi nó chỉ là dân ăn chơi thiếu gia nhà giàu không hề có sức mạnh. Tôi nhìn kỹ tên Hiệp rồi vung kiếm gỗ đánh vào bả vai trái của hắn, hắn vẫn từ tốn đưa kiếm lên đỡ được rất nhanh phản công đâm mũi kiếm vào vai phải tôi, làm tôi lui lại 3 bước, bả vai đau như chuột rút. Vài ngày tiếp theo vẫn thế, bị tẫn ức éo chịu nỗi, nhưng cũng không làm được gì vì nó đâu có lỗi gì với mình, tập luyện thôi mà.

Còn 3 ngày nữa là tôi hết cmn hạn học rồi, bộ giáo dục có thông báo điểm từ mấy ngày trước rồi mà dạo này cay cú thằng Hiệp nên chưa coi mà chẳng cần coi cũng biết 30 điểm rồi nên thôi, nhớ thì gọi về cho ba má biết để ba má vui được rồi. Đệt, gọi về mới biết mấy ngày nay có mấy cha phóng viên qua nhà tôi đòi phỏng vấn gì gì đấy mà tôi ở trọ ngoài Đà Nẵng cộng không có gì liên lạc nên chả ai biết. Bảo ba má cứ kệ tụi nó, ba má bảo tôi về đây đi để ăn mừng, tôi đành nói rằng tôi đang học dỡ một khóa học võ để nâng cao sức khỏe chứ dạo này ôn thi quá mệt tinh thần, gần hết rồi, tuần nữa tôi về, ba má cũng yên tâm bảo nhớ về sớm. Hôm nay tôi quyết định phải đả bại tên Hiệp nên từ sáng tới chiều ở trong phòng cứ làm đi làm lại mấy động tác