XtGem Forum catalog
Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly

Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323093

Bình chọn: 10.00/10/309 lượt.

giải thích cả), mà nhắc nó mang theo cái tờ giấy với cái bút ghi lại cái thư cảm ơn gia đình em nó. Chuẩn bị xong tôi nằm ngủ, vì mỗi lần tôi ngủ dậy vết thương lại tốt hơn 1 chút. Ngủ 1 mạch từ chiều đến sáng hôm sau luôn, dạo này toàn ngủ với nằm, tầm đâu 11h trưa, tôi thay đồ con bé đưa, coi lại vết thương cũng đã thay da non rồi( dm, khả năng kinh dị vl) rồi gọi thằng Cường lên, đang định lén đi ra khỏi phòng rồi chạy ra cổng bệnh viện chờ thì con bé bước vào, nó ngạc nhiên nhìn tôi chằm chằm, sau đó đỏ mặt rồi giật mình hỏi:

- Anh định đi đâu à? Chưa dưỡng bệnh xong mà?

- Anh đi về chứ đi đâu cô bé này, cảm ơn em và gia đình của em, thật là những người tốt còn sót lại trong cõi đời này, đáng được hưởng phúc, sau này anh và em sẽ gặp lại, sẽ sớm thôi, chuyện nhà anh thật sự là không thể nói ra được nên anh sẽ không đợi bố em tới mà moi thông tin đâu, anh cũng không cần người nhà đưa đón. - tôi mỉm cười vỗ đầu nó 2 cái.

Nó nhăn mặt không biết đang suy nghĩ gì, rồi lại nói:

- Anh bị thương nặng mà bỏ đi thì bệnh tình làm sao?

- Hehe, em không cần lo đâu, anh đã khỏe rồi. Nói cho em biết một bí mật nhỏ nhé, anh không phải là người thường đâu, nên không biết gì về anh sẽ tốt hơn đó cô bé. Anh đi đây. - Mở cửa phòng định bước ra thì chớt nhớ quên còn lời chưa nói, tôi quay lại

- Sau này em đừng có ngây thơ như vậy nữa nhé, đời này không đẹp như em nghỉ, cũng không phải làm người tốt thì mình sẽ được đền đáp đâu. Lần sau có thấy ai gặp nạn giống như anh thì gọi cấp cứu rồi đừng quan tâm đến nữa nhé, đôi khi cứu người cũng làm cho gia đình mình lâm vào nguy hiểm đó. Chuyện của anh cũng đơn giản và anh cũng thế nên lần này là em đúng nhưng lần sau có lẽ là sai. Nên nhớ 1 điều nữa là không phải ai cũng làm quen được đâu nhé, nhất là những người tiếp cận có mục đích, em là con gái nên cẩn thận hơn trong giao tiếp, không được dễ dàng tin người khác, thế nhé cô bé, tạm biệt. - Mỉm cười nhìn nó rồi tôi quay đầu bước ra khỏi cửa, nó có vẻ suy nghĩ gì đó mà không nói nữa, hơi thất thần. Tôi thấy vậy thì tốt nhất chạy đi luôn mất công nó lại hỏi.

Chạy ra ngoài cổng bệnh viện chờ 5 phút thì thấy thằng Cường tới tôi dọt lên xe, vừa dọt lên thì thấy nó chạy ra ngoài cửa bệnh viện rồi, dục thằng Cường phóng đi luôn. Chap 11: Tính kế tán gái.

Về tới gần nhà tôi xuống xe, chẳng biết nên làm sao, hơi mông lung 1 chút, giờ nên về nhà hay là lang thang, tại sao tôi chưa biến lại bình thường. Mượn thằng cường 50k, tôi đi ra chợ tính mua con dao với 1 cái bấm móng tay để cắt ngắn cái bộ móng tay dài 5cm này. Ra tới chợ, thấy ai đó cũng nhìn mình là lạ, nhất là mấy đứa tuổi teen, con bé Hương cũng nhìn mình như vậy sau khi nó buộc tóc mình lên, ai đó cho tôi biết là vì sao hay không? Mà thôi chả quan tâm nữa, tôi vội đi mua rồi ra quảng trường lang thang, bước lên bục sân khấu của quảng trường, tôi ngồi đó hưởng gió mát, cầm dao ra ngồi chặt móng tay, rồi lại mài dũa, miệt mài nữa tiếng mới làm cho nó trở lại như người bình thường, đéo gì cứng vãi. Lúc này đây, tôi không biết mình ruốc cuộc là thứ gì, là ai? Khi mà bất cứ ai từ tầng chót của xã hội dần dần có được tất cả những thứ ưu điểm mình không có giống như đang nghèo đói thì 1 núi vàng từ trên trời rơi xuống thì chắc họ đều sẽ vui mừng, hạnh phúc và bắt đầu suy nghĩ rằng sữ dụng số vàng đó để mua gì, làm gì? Còn tôi, tôi thấy mọi thứ đang dần làm rối loạn cuộc sống của tôi.

Từ 1 thằng hai lúa chưa bao giờ trải đời, chưa có đêm nào mà không ở nhà, chưa bao giờ tôi được 1 chiếc bằng tiên tiến trong suốt 6 năm học cấp 2 và 3, một thằng đi học là mục tiêu bắt nạt của lũ côn đồ, thành 1 thứ gì đó không phải con người, có được sự suy tư cực nhanh, đánh nhau như những thằng du côn mà chính mình thầm hận bao nhiêu năm, giờ đây tôi đâu còn gì của 1 thằng cù lần của vài tháng trước, liệu rằng khi mọi người biết tôi có khả năng biến đổi kỳ dị như vậy, tôi có bị họ xa lánh, cô lập hay không? Cảm giác cô đơn giữa dòng đời cứ len lõi vào trong tâm trí mặc dù lúc này tôi vẫn chưa bị gì, cảm giác này xuất hiện ở đâu ra, cứ như tôi đã trải qua hàng ngàn năm cô độc vậy. Tôi có cảm giác rằng mình đã từng ngồi một mình ở 1 nơi không bóng người ngước lên trời đã rất nhiều lần rồi. Bầu trời buổi chiều tà như hiểu được lòng tôi, cơn mưa rào chợt đến rồi to dần, tôi cũng không tránh, không trú, dường như có tôi đang thưởng thức cơn mưa, đưa tay lên hứng mưa, trong lòng tôi không hiểu tại sao lại coi mưa là tri kỷ, mặc dù tâm trạng tang thương nhưng tôi cũng hiểu rằng đây không phải là tâm trạng cũng như là cảm xúc của tôi, bởi vì tôi chưa bao giờ cô đơn, tôi lúc nào cũng có gia đình và mấy đứa bạn bẩn bựa cùng chia sẽ.. Vậy có lẽ đây là tiếng lòng của thứ gì đó đã nhập vào tôi. Cứ ngồi bất động cho tới nửa đêm, mưa càng to, giông cũng có, sét giật ầm ầm.

Tôi vẫn ngồi trên sân khấu của quảng trường, vu vơ nhìn mãi về phía chân trời, làm sao có thể trở lại bình thường?? hoặc là cứ như thế này thì mọi thứ càng tốt hơn nhưng tôi phải sống dưới thân phận nào? Về nhà phân bua với ba má rằng con