
ng?"
-"Nói
như vậy, chỉ cần qua được sông, thì quân ta có phần thắng?"
Lão Lý
Cơ vừa gật đầu thì Tố Nghi đã đứng bật dậy và nói:
-"Cháu
nghĩ ra một cách có lẽ sẽ hữu hiệu, nhưng cách này có lẽ sẽ mất vài ngày."
-"Cháu
mau nói."
Cô nhiếu
mày, chần chừ một chút rồi bắt đầu nói tiếp:
-"Loài
rắn bẩm sinh có khả năng biết nắm bắt cơ hội, những con rắn này có lẽ cũng đã
lâu chưa được ăn, nếu như bây giờ bất chợt để thật nhiều đồ ăn trước mặt chúng,
có đến đâu, nó cũng sẽ ăn đến đó mà không ngần ngại gì. Cháu được biết, loài rắn
thường thường không nhai con mồi của nó mà cứ nuốt chuẩn, điều này khiến cơ thể
của nó rất chậm tiêu. Nếu như cứ ăn mà không tiêu thì chúng sẽ chết dần. Khi rắn
chết rồi, thì chúng ta có thể vượt qua sông mà không lo ngại gì."
-Ông lão
như là độc được tâm của Tố Nghi và hỏi, "Cháu chần chừ có phải vì không muốn
giết mấy con rắn này?"
Tố Nghi
chỉ cuối mặt xuống, cắn môi và không nói gì.
Ông lão
xoa đầu cô bé, "Con nhân từ lắm. Ta hiểu, nhưng có nhiều lúc mọi chuyện
không thể nào tốt lành muôn vẹn được. Những hy sinh trong cuộc đời là không thể
tránh khỏi, nhưng phải coi sự hy sinh nào xứng đáng nhất để thực hiện."
Ông lão
vừa dứt lời thì Tố Nghi đang đứng tốt lành chợt ngã xuống. Cô đã mãi chuyện trò
vớ Lý Cơ mà quên đi cơn khác của mình. Cô đã ngất đi vì do thiếu nước.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nắp sau
Dạ Nhai Trạch, ở cuối thành Vương Long là doanh trại của nghĩa tử của Chu Tướng
Quân tên Chu Thiên Tường. Chàng trai trẻ chưa quyền chưa chức, nhưng lại nắm cả
hàng ngàn sự sinh linh của các binh sĩ và bá tánh trong tay. Ở ngoài vội vã lao
vào trong lều trại của Thiên Tường là một lính gát.
"Chu
công tử, quân ta lại sắp thua quân Ngô rồi, nên làm sao đây?"
Khi người
lính gát vào được lều rồi thì thấy trong đó đã có các vị quan nhân khác đang họp
mặt. Ở giữa những người đó là một chàng trai trẻ cở 25 tuổi, chắm càm ngồi đó đọc
bản đồ trong tay mình.
Người
lính gát cuối chào và nói, "Bẩm công tử, ta đã thua hai trận rồi, người đã
có kế sách gì chưa?"
Sắc mặt của Thiên Tường tuy lạnh như tờ nhưng vẫn thản nhiên
và không rời mắt tấm bản đồ, cất tiếng hỏi:
-"Lý
Thái Sư đã về chưa?"
-"Nghe
nói đã về, nhưng khi về thì cứ ở trong lều của mình."
-"Vậy
được, về là tốt rồi. Trận này không cần cho thêm binh sĩ đến, đầu hàng
đi."
Thiên Tường
vừa dứt lời thì một vị Quan chợt xen vô, "Chu Thiếu Hiệp, hạ Quan không phải
muốn nhiều lời, nhưng một khi đầu hàng thì quân của ta sẽ bị quân giặc bắt hết."
-"Tôi
biết."
Thiên Tường
vừa vứt lời thì lều trại trở nên thật im lặng. Các quan nhân nhìn nhau, lộ ra vẻ
mặt không hài lòng. Một vị quan nhân khác bước lên, "Chu Thiếu Hiệp, nếu
như người đến đây để giúp giặc mà phá quân của Vương Long, không gọi thêm binh
cứu trợ thì chúng tôi sẽ không nghe theo quyết định của ngài nữa đâu." Vị
quan này chưa nói xong thì từ hướng của Thiên Tường đã bắn ra một lệnh bài và cắm
ngay trên tường kế bênh cạnh ông, chỉ thiếu mấy li nữa là đã gạch trúng mặt của
ông.
"Xin
đại nhân thứ lỗi, tài ngắm của tại hạ thật tệ, khiến đại nhân sợ. Tại hạ chỉ là
muốn cho đại nhân nhìn rõ lệnh bài này là do Chu Tướng Quân ban cho tại hạ quyền
lãnh binh đi đánh quân Ngô. Đánh thế nào, thì tại hạ tự biết."
Vị quan
lúc này máu cứ sôi đùng đục nhưng không biết nói gì lại. Một vị tướng tên Hiệp
Vũ Văn đứng cạnh Thiên Tường bèn bước lên nói, "Xin các quan nhân chớ lo,
Chu Thiên Tường xưa nay đã đi theo Chu Tướng Quân nên cũng đã học hỏi không ít
về chuyện chinh chiến. Hạ thần lấy đầu ra bảo đảm Chu Thiếu Hiệp kêu quân ta chịu
thua là có lý do riêng. Xin hãy tin chúng tôi."
Các quan
nghe xong thì ra khỏi lều, chỉ để lại một mình Thiên Tường và Vũ Văn ở đó. Thiên
Tường đóng bản đồ lại rồi nói:
-"Ngươi
tên gì?"
-"Tôi
đã từng giới thiệu mình rồi, có lẽ binh sĩ nhiều quá nên Chu Thiếu Hiệp không
nhớ, tôi họ Hiệp, tên Vũ Văn. "
-"Ngươi
tin ta à?"
-"Tôi
tin Chu Tướng Quân. Nếu Chu Tướng Quân đã chọn ngài thì tôi cũng sẽ chọn
ngài."
Chu
Thiên Tường đứng dậy để bắt đầu ra khỏi lều, chàng bất chợt dừng chân và nhìn lại,
"Binh sĩ có nhiều đến đâu thì ta cũng sẽ nhớ nỗi, muốn nhớ hay không là phải
xem trí nhớ của ta mà là xem họ có đáng nhớ hay không. Hiệp Vũ Văn, ta sẽ nhớ
cái tên này."
Chu
Thiên Tường rời lều trại của mình và đi thẳng đến lều của Lý Cơ. Chàng mở màng
của lều ra, Lý Cơ thì không thấy nhưng nằm trên giường ông là một thiếu nữ đang
ngủ, với sình bám đầy trên mặt. Thân người của cô thật nhỏ nhoi, như một bọt nước
nếu đụng vào thì sẽ vỡ ngay. Gió cứ liêu riêu như cũng muốn ru cô ngủ. Gió làm
chiếc áo choàng màu đen của Thiên Tường cứ bay không ngừng. Chàng liền đóng
màn lều lại, tiến gần bên giường, ngồi cạnh cô một chốc lát rồi đặt một thứ gì
đó xuống bàn và bước ra khỏi lều.
Khi vừa
bước ra thì chạm mặt Lý Cơ, trên tay của ông