
ấn công phủ đầu, giết chết một số tên để làm chùn chânbọn chúng luôn là một ý hay.
Tay hắn bún ra vài chiêu thức trong Khô Lâu chỉpháp. Một môn võ công mà những ngày cuối đời ân sư của hắn mới ngộ ra.Tuy nhiên đó cũng là lúc ông tàn một kiếp…Chiêu thức nhẹ nhàng như nướcnhưng lực sát thương thì thật kinh người.
- Phập ! Phập!
Những cái xác đầu tiên ngã xuống…Lại một trận pháp với tua tủa kiếm được lập ra, vây hắn vào giữa.
- Côn lôn kỳ tam trận.
-Xem như ngươi cũng có chút hiểu biết.
Cười khẩy, Hoàng Thượng Chí tay vung thanh huyếtkiếm, nhanh chóng tấn công vào những vị trí Đoài, Thương, Ngân,Vọng…Trận pháp này nhìn thì xảo diệu không có khe hở, thực chất chỉ là ” hữu danh vô thực”, gặp người am hiểu, nhanh chóng sẽ bị đập tan.
Thiếu Lâm cũng đã ra tay…Đại lưc kim cang…Tấncông vào người hắn…Chiêu thức chính tông này uy lực vô song, tuy nhiêndo thi triển cùng lúc với nhiều người trong thế trận tấn công ” lấy đông làm thắng’ khiến không thể phát huy hết mọi uy
Hoàng Thượng Chí thu lại kiếm, tay đẩy ra một đạo kình khí…Công phu này là hắn tự nghĩ ra sau những ngày lăn lộn gianghồ…Chưởng lực âm tàn, nhưng mạnh mẽ, gọi là cú đánh oán hận. Lực sátthương rất mạnh…Đám đông vội vàng tách ra. Ai không tránh kịp coi nhưmột mạng thương vong.
Hắn không lưu tình, nhưng khi nhác thấy một lưỡikiếm chém tới người Đông Phương Huệ từ đằng sau, tay liền thu lại chiêuthức, bắn chỉ pháp giải vây cho nàng.
Người ta đã nhận ra, đâu là điểm yếu.
Một lưỡi kiếm kê sát cổ nàng…
-Tiểu sát tinh…Nếu ngươi không dừng tay, tiểu cô nương này sẽ không còn mạng.
Cùng lúc đó, cả Đỗ Hùng và Đông Phương Hùng đều chạy đến…Tiếng kêu của ông ta vang giữa đấu trường:
-Huệ nhi!
Hoàng Thượng Chí thu đòn lại, giọng giễu cợt:
-Ngươi là Đinh Túc Trung của Hoa Sơn phải không?Lấy một tiểu cô nương đi uy hiếp người. Đừng nói là Hoàng Thượng Chí tavốn không quan tâm nàng ta, dù có để ý cũng không thích bị người takhống chế đâu.
- Ngươi đừng bước qua đây!
Một phần cũng do sợ hãi khi tên sát tinh lừng lẫy giang hồ lẳng lặng bước tới, một phần cũng để thị uy, kiếm của hắn cứavào cổ nàng một vết. Máu ứa ra:
-A!
Hoàng Thượng Chí bất giác ngừng lại…Hắn giếtngười không ghê tay nhưng đối với mạng sống của một tiểu cô nương lại có chút không nỡ. Dù sao nàng lâm vào hoàn cảnh này cũng một phần là dohắn…Nếu không bởi ý định bắt cóc rồi vũ nhục nàng, cô gái kia có lẽ đang là một tân nương chờ đợi lang quân ở tân phòng.
-Huệ nhi! Không được làm hại nó…Ta…
Rõ ràng Đông Phương Hùng cũng đang bị ngăn cảnchính hài tử của hắn. Kẻ đã gây ra họa khiến Hoàng Thượng Chí suýt làmột vật thế thân…Mạng sống của em gái, trong mắt hắn cũng chẳng là gì.
-A!
Lưỡi kiếm trên tay hắn lại cứa thêm chút nữa…Hoàng Thượng Chí vẫn lầm lì tiến tới…Có tiếng người khuyên:
-Thí chủ…nên thả cô nương ấy ra…Hạ thủ lưu tình!
Ánh mắt kẻ đó thoáng mất tập trung, và Hoàng Thượng Chí cũng chỉ chờ có vậy…
Một tay bắn Huyết khô chỉ, tay kia nhanh như chớp tấn công vào ngực hắn, cướp lại nàng…
Trúng một chưởng, gã ngã vật ra…
Nắm bàn tay nhỏ nhắn, không một phút chần chừ, hắn lên tiếng:
-Đi!
————————————————� �—————————–
-Cha…Đó là cách duy nhất hiện giờ…Để đối phó với tên sát tinh ấy, chỉ còn cách đó thôi.
-Không được…-Đông Phương Hùng run run- Không thể hy sinh Huệ nhi được…Nó…
-Thật ra không có hy sinh gì cả- Đông Phương Danh nói tiếp- Tên tiểu sát tinh đó, khẳng định với Huệ nhi cũng không phảilạnh lùng. Biết đâu đã có hỉ sự cho cha rồi.
-Ý con là gì?
-Con không nói là Huệ nhi cam tâm tình nguyệnnhưng hắn cũng không phải là cướp nó về chỉ để khống chế cha đâu…Có lẽcon bé cũng đã thất tiết với nó rồi…Buổi sáng thái độ của Đỗ công tửđược thể hiện rất rõ.Dù Huệ nhi có trở về, hắn cũng không muốn cưới conbé làm vợ nữa đâu.
-Nhưng mà…
-Cha đừng phân vân nữa. Không lẽ cha muốn hắn một tay lấy mạng chúng ta sao? Dù Huệ nhi có ủy khuất, nó cũng đã làm mộtviệc tốt cho võ lâm. Không sợ thiên hạ chê cười đâu cha.
Đứng trước mối đe dọa là cái chết, ai cũngsợ….Đông Phương Hùng dù rất yêu thương nữ nhi, nhưng vẫn coi trọng sinhmạng của mình.
-Hạ một liều độc là xong hết sao? Con bé sẽ…
-Cha yên tâm…
Đông Phương Danh thấp thoáng ý cười…Thứ độc đókhông chỉ lan truyền trên người tiếp xúc mà ngay cả người dẫn độc cũngsẽ độc phát thân vong, không phương cứu vãn.
Chỉ là một đứa em gái, hắn cũng không cầnmấy…Huống chi cha yêu thương nó như vậy, có thể tương lai nó lấy chồngsẽ lấy của hắn nhiều tiện nghi, của cải hơn.
Tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng này được…. -Ngươi thật đáp ứng cho ta ra về sao?
Đông Phương Huệ mừng rỡ hỏi lại hắn…Sau trậnchiến đó, nàng cũng không ghét hắn ra mặt nữa. Dù sao giữa đám ngườiđông đảo đó, hắn vẫn bảo hộ nàng:
-Cô đi đi!Hay là đợi ta đổi ý?
-Ngươi…ngươi không cần ta làm con tin để cha…cha đến gặp ngươi sao?
-Không cần nữa- Ta tất có biện pháp để ông ta đến gặp mình.
Không cần phải mang một người con gái vô tội vàodòng thị phi tranh đoạt ấy…Cha, anh nàng có lỗi với hắn, nhưng nàng thìkhông…Nam tử hán phải đội trời đạp đất,không hổ thẹn lư