ịu. Còn anh thì lại nhất định không học, quả thực không còn kỳ lạ thì là gì?
Đoàn Dự đáp:
-Công phu điểm huyệt đó tôi chẳng thấy có gì là ghê gớm cả.
Chung Linh thở dài, nói:
-Câu chuyện đó anh không nên nói ra, cũng tuyệt đối chớ có cho ai biết.
Đoàn Dự lạ lùng:
-Vì sao?
Chung Linh đáp:
-Anh đã không biết võ công, những chuyện tồi bại trên giang hồ lại không am tường. Công phu điểm huyệt của họ Đoàn thiên hạ vô song, gọi là Nhất Dương Chỉ. Người học võ nghe thấy ba chữ Nhất Dương Chỉ ai nấy nước dãi chảy dài ba thước, thèm muốn đến mười ngày đêm không ngủ được. Nếu như có ai biết cha anh biết được công phu đó, không chừng nổi lòng xấu xa, bắt anh trói lại, đòi cha anh đem huyệt phổ của Nhất Dương Chỉ ra trao đổi thì làm thế nào?
Đoàn Dự gãi đầu:
-Có chuyện đó sao? Cha tôi nổi giận không chừng sẽ đánh cho người đó một trận.
Chung Linh nói:
-Thế sao. Nếu ra mặt gây sự với họ Đoàn nhà anh người ngoài dĩ nhiên không dám nhưng vì bí quyết của Nhất Dương Chỉ không chừng họ sẽ ra tay. Huống chi nếu như anh rơi vào tay người ngoài thì sự việc không phải dễ dàng giải quyết. Thành thử từ rày đừng nên nói cho người ta biết anh họ Đoàn.
Đoàn Dự đáp:
-Ở nước Đại Lý này họ Đoàn có đến hàng nghìn hàng vạn, đâu phải ai cũng biết phép điểm huyệt đó đâu. Nếu tôi không lấy họ đoàn thì cô bảo tôi lấy họ gì bây giờ?
Chung Linh mỉm cười nói:
-Vậy anh cứ tạm thời lấy họ của tôi cũng được.
Đoàn Dự cười nói:
-Thế thì hay lắm, cô phải gọi tôi là đại ca. Cô bao nhiêu tuổi?
Chung Linh đáp:
-Mười sáu. Còn anh?
Đoàn Dự đáp:
-Tôi hơn cô ba tuổi.
Chung Linh vặt một lá cỏ, rứt ra từng khúc, đột nhiên lắc đầu nói:
-Nếu quả thực anh không muốn học công phu Nhất Dương Chỉ tôi không thể nào tin nổi. Anh đánh lừa tôi, phải không nào?
Đoàn Dự cười khì nói:
-Sao cô coi Nhất Dương Chỉ thần diệu đến thế, có ăn thay cơm được không? Tôi xem con thiểm điện điêu của cô còn hơn nhiều, có điều nó cắn là chết người nên tôi không thích lắm.
Chung Linh thở dài:
-Nếu như con thiểm điện điêu cắn không chết người thì để làm gì?
Đoàn Dự nói:
-Cô là một cô gái còn nhỏ, sao cứ nghĩ tới chuyện đánh nhau, giết người là cớ làm sao?
Chung Linh nói:
-Có thực anh không biết, hay anh chỉ giả vờ?
Đoàn Dự lạ lùng hỏi lại:
-Cái gì?
Chung Linh chỉ tay ra phương đông nói:
-Anh xem kìa!
Đoàn Dự nhìn theo hướng tay cô ta chỉ, thấy lưng chừng núi phía đông thấy từng cuộn, từng cuộn khói xanh bốc lên, phải đến hơn chục chỗ không hiểu việc gì. Chung Linh nói:
-Anh không muốn đánh nhau giết người, thế nhưng người ta muốn giết anh đánh anh, không lẽ anh cũng vươn cổ cho người ta chém à? Những đám khói đó là Thần Nông Bang đang nấu thuốc độc, để đối phó với Vô Lượng Kiếm. Theo tôi thì mình cứ lẳng lặng đi ra để khỏi liên lụy.
Đoàn Dự phe phẩy cái quạt làm như không có gì xảy ra nói:
-Những bọn giang hồ này đánh nhau giết nhau càng lúc càng không đâu vào đâu. Người của Vô Lượng Kiếm giết người của Thần Nông Bang, thì gã Dung Tử Củ kia cũng đã bị Thần Nông Bang giết rồi, lại giết cả Cung Quang Kiệt, nếu như một mạng đổi một mạng thì đã quá số rồi. Còn như vẫn còn chưa bằng lòng thì phải trình lên quan cho rõ ràng, để cho cha mẹ dân xét xử cho minh bạch, chứ có lý đâu động một tí là giết người phóng hỏa? Chẳng lẽ nước Đại Lý này không còn vương pháp nữa hay sao?
Chung Linh tặc lưỡi mấy tiếng, mặt lộ vẻ diễu cợt nói:
-Nghe anh nói tưởng anh là hoàng thân quốc thích, quan lớn quan bé gì đây. Dân ngu khu đen như chúng tôi đâu cần biết đến.
Nàng ngửng đầu nhìn bầu trời, chỉ về phía tây nam nói nhỏ:
-Đợi bao giờ mây đen kéo đến che mặt trăng thì mình cứ lẳng lặng theo phía đó mà ra đi, người của Thần Nông Bang chưa chắc biết được đâu.
Đoàn Dự đáp:
-Không được, tôi muốn đến gặp bang chủ của họ, giải thích cho họ biết, không để cho họ giết người bừa bãi như thế được.
Ánh mắt Chung Linh lộ vẻ thương hại nói:
-Đoàn đại ca, anh thật chẳng biết trời cao đất dày là gì. Bang Thần Nông hiểm ác độc địa, chuyên về sử dụng chất độc, mới giết hai người xong, chính mắt anh thấy rồi. Mình đừng nên sinh sự với họ, mau chạy đi là hơn.
Đoàn Dự đáp:
-Không được, việc này tôi không thể không nhúng tay vào, nếu như cô sợ thì ngồi đây chờ tôi vậy.
Chàng nói rồi liền đứng lên nhắm phía đông đi tới. Chung Linh đợi chàng đi mấy trượng bỗng nhiên nhỏm dậy đuổi theo, tay phải đưa ra chộp lên đầu vai. Đoàn Dự nghe tiếng chân người ở sau lưng, đang định quay đầu lại thì vai đã bị chộp trúng rồi. Chung Linh lại đưa chân khoèo một cái, Đoàn Dự đứng không vững, ngãn sấp mặt xuống, mũi va phải một cục đá tóe máu ra. Chàng bừng bừng giận dữ đứng lên, quát lớn:
-Sao cô ác thế? Làm tôi ngã đau đến thế này?
Chung Linh nói:
-Tôi muốn thử thêm lần nữa để xem anh giả vờ hay không biết võ thực để còn tính chuyện giúp anh.
Đoàn Dự hậm hực hỏi lại:
-Giúp cái gì?
Chàng đưa lưng bàn tay quệt ngang mặt thấy tay đầy máu, máu tươi vẫn tiếp tục chảy ròng ròng, ướt đẫm cả một khoảng trước ngực. Chàng bị thương rất nhẹ nhưng máu chảy nhiều như thế, mồm liên tiếp suýt soa. Chung Linh