pacman, rainbows, and roller s
Thất Chủng Binh Khí 6 - Ly Biệt Câu

Thất Chủng Binh Khí 6 - Ly Biệt Câu

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323734

Bình chọn: 10.00/10/373 lượt.

uản cầm cương lại, toàn thân đen tuyền như mực, chỉ có cái mõm là lấm tấm màu trắng như tuyết.

Trong đám người lập tức phát ra tiếng tụng thán, ai ai cũng thấy được đây là một con ngựa quý chọn trong ngàn con.

Cầu Hành Kiện vỗ nhè nhẹ trên đầu con ngựa, gương mặt lộ vẻ khoan khoái kiêu ngạo.

- Nó có tên là Thần Tiễn, Vạn đại hiệp là Bá Lạc thời nay, dĩ nhiên là nhìn ra được đây là một con ngựa quý.

Vạn Quân Vũ nằm lười biếng ra đó, lắc lắc đầu:

- Ta chẳng phải Bá Lạc, con ngựa này cũng chẳng phải ngựa quý.

Y nói:

- Chỉ nghe cái tên đã thấy không tốt rồi.

- Tại sao?

Cầu Hành Kiện hỏi.

- Tiễn không đi được xa, không những vậy, trước thì nhanh nhưng sau thì chậm, hậu kình nhất định không đủ.

Vạn Quân Vũ bỗng đổi đề tài:

- Hồi còn nhỏ ta có một người bạn, tác phong cũng giống in hệt như Cầu tổng quản. Có lần y mời ta ăn một con gà, mà không có chân.

Y bỗng nói đến chuyện bạn bè thời xa xưa và con gà không có chân ra, chẳng ai biết y đang có ý gì.

Cầu Hành Kiện cũng không hiểu, y nhịn không nổi bèn hỏi:

- Gà tại sao không có chân?

- Bởi vì hai chân của con gà đã bị y chặt mất đi để dành cho mình ăn.

Vạn Quân Vũ hững hờ đáp:

- Cầu tổng quản không phải cũng giống như y, đại khái là giấu mất những con ngựa hay lại cho mình.

Cầu Hành Kiện lập tức phủ nhận:

- Vạn đại hiệp nhãn quang vô song. Tại hạ Ở trước mặt Vạn đại hiệp, làm sao dám làm chuyện đó?

Ánh mắt của Vạn Quân Vũ bỗng lóe ra một tia sáng bén như đao:

- Nếu vậy tại sao Cầu tổng quản lại đem giấu con ngựa kia đi vậy?

Cặp mắt của y dính vào một cái chuồng gỗ phía sau, trong đó người ta chọn còn thừa lại mấy con ngựa ốm, trong đó có một con lông màu vàng, thân hình ốm như cây cung, đứng một mình trong góc, ra dáng lười biếng không có lấy một tí sức lực, nhưng giữ một khoảng cách với những con ngựa khác, làm như chẳng thèm cùng hàng ngũ với chúng.

Cầu Hành Kiện chau mày lại:

- Vạn đại hiệp không lẽ đang nói đến con ngựa đó?

- Chính là nó đấy.

Cầu Hành Kiện cười khổ:

- Con ngựa đó là một tay bợm rượu, sao Vạn đại hiệp lại chọn trúng phải nó?

Ánh mắt của Vạn Quân Vũ càng sáng rực:

- Bợm rượu? Có phải nó phải uống tí rượu mới lên tinh thần được?

- Đúng là như vậy.

Cầu Hành Kiện thở than:

- Nếu trong đồ ăn không có rượu, nó chẳng thèm ăn cả ngày.

- Tên nó là gì?

- Nó tên là Lão Tửu.

Vạn Quân Vũ bỗng đứng bật thẳng người dậy, bước lớn lại, ánh mắt loang loáng, nhìn đăm đăm vào con ngựa, y bỗng ngẩng mặt lên trời cười lớn !

- Lão Tửu, hay ! Qúa hay.

Y cười lớn nói:

- Lão Tửu mới có lão kình, không những vậy, càng về sau càng có kình. Ta dám cá, Thẫn Tiễn nếu đua với nó năm trăm dặm, hai trăm dặm đầu Thần Tiễn nhất định là dẫn đầu, nhưng đi hết đường, nó nhất định sẽ về trước Thần Tiễn hai trăm dặm.

Y nhìn dính vào Cầu Hành Kiện:

- Ngươi có dám cá với ta không?

Cầu Hành Kiện yên lặng cả nửa ngày, bỗng nhiên y cũng cười lớn, vừa cười lớn vừa đưa ngón tay cái lên:

- Vạn đại hiệp quả thật có nhãn lực, quả thật không có chuyện gì qua mắt được pháp nhãn của đại hiệp.

Trong đám người lại có tiếng tán thán nổi lên, không những bội phục nhãn lực của Vạn Quân Vũ, đối với con ngựa ốm o chẳng có tí nào dễ coi đó cũng đặc biệt chú ý trầm trồ. Thậm chí đã có người bắt đầu tranh giành muốn trả giá. Dù biết là tranh không được, tranh với Hà Sóc đại hiệp một trận, có bại cũng đã là một chuyện vinh quang rồi.

Giá cao nhất vừa gọi ra là chín ngàn năm trăm lượng. Đấy đã là con số rất lớn rồi.

Vạn Quân Vũ chỉ chầm chậm thò ra ba ngón tay, Cầu tổng quản lập tức lớn tiếng tuyên bố:

- Vạn đại hiệp ra giá ba vạn lượng, còn có ai ra giá cao hơn không?

Không còn ai. Ai ai cũng câm miệng lại. Vạn Quân Vũ mặt mày hớn hở, đang tính tự mình bước vào chuồng dẫn ngựa ra, bỗng nghe có người nói:

- Ta ra giá ba vạn lẽ ba lượng.

Gương mặt của Vạn Quân Vũ lập tức sa sầm xuống, lẩm bẩm một mình:

- Ta đã biết cái tên tiểu tử ấy thế nào cũng lại phá đám.

Cầu Hành Kiện thì sung sướng ra mặt, cười lớn nói:

- Không ngờ Địch tiểu hầu cũng đến được kịp thời !

Đám người lập tức tẻ ra, mọi người ai ai cũng muốn xem cái phong thái của vị thiếu hiệp thế tập nhất đẵng hầu, đương kim thiên hạ đệ nhất phong lưu này.

oo Toàn thân y phục trắng tinh, không nhiễm bụi trần; gương mặt thanh tú trắng trẻo, lúc nào cũng ra dáng lãnh đạm như cười mà không phải cười; bên cạnh lúc nào cũng có một vị giai nhân tuyệt sắc phong tư trác ước, không những vậy, mỗi lần ra mặt, là mỗi vị giai nhân không giống nhau.

Đấy chính là người xem công danh phú quý như bụi bặm, nhưng lại xem danh mã và mỹ nhân như tính mệnh, Địch Tiểu hầu gia Địch Thanh Lân.

Bất kỳ đi đến chỗ nào, y đều là người lôi cuốn sự chú ý và ngưỡng mộ của mọi người. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.

Hôm nay người đang tựa vào người y, là một mỹ nữ mặc áo màu hồng nhạt, nước da trắng như bạch ngọc, gương mặt như đào hoa, ánh mắt tựa mặt nước mùa xuân, làm người ta ngất ngây như say rượu.

Chẳng ai biết Địch Tiểu hầu tìm đâu ra một vị mỹ nhân như vậy.

Vạn Quân Vũ gặp y chỉ còn nước lắc đầu thở ra:

- Ông lại đây làm