
tiểu thơ hỏi:
- Đại Bảo Tháp là tên của một nơi?
Lão Sơn Đông nói:
- Ở phía sau miếu Sơn thần.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Miếu Sơn thần ở đâu?
Lão Sơn Đông nói:
- Ở trước mặt Đại Bảo Tháp.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Ông nói cho rõ thêm tý nữa được không?
Lão Sơn Đông nói:
- Không thể.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Tại sao?
Lão Sơn Đông uống một hơi hết ly rượu, rồi mới thở ra một hơi nói:
- Bởi vì nơi đó là một chỗ không tới được.
Nét mặt của lão bỗng biến thành rất nghiêm trọng, lão chầm chậm nói tiếp:
- Nghe nói những người đến đó, chưa một ai còn sống trở về.
Vương đại tiểu thơ bật cười, cười rất gượng gạo, cô hỏi:
- Nơi đó không lẽ có quỹ sao?
Lão Sơn Đông nói:
- Không biết.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Ông chưa lại bao giờ sao?
Lão Sơn Đông nói:
- Bởi vì tôi chưa lại, vì vậy bây giờ còn sống nhăn đây.
Lão nói rất thật thà, không có vẻ gì là đang đùa giỡn.
Vương đại tiểu thơ nhìn nhìn Đặng Định Hầu.
Đặng Định Hầu trầm ngâm một hồi nói:
- Xem kiểu này, chính Đại Bảo Tháp bản thân nó đã có nhiều bí mật rồi, vì vậy...
Vương đại tiểu thơ nói:
- Vì vậy chúng ta lại càng không thể không lại đó.
Đặng Định Hầu cũng bật cười, cười rất gượng gạo, y suy nghĩ còn nhiều hơn Vương đại tiểu thơ.
... Không chừng chuyện này vốn là một cái bẫy, muốn dụ bọn họ tự đâm đầu vào lưới.
Nhưng bọn họ không thể nào không lại.
Đặng Định Hầu nói:
- Nếu đã có một nơi Đại Bảo Tháp như vậy, thế nào chúng ta cũng sẽ tìm ra thôi.
Vương đại tiểu thơ nhảy dậy nói:
- Chúng ta đi ngay bây giờ thôi.
Đặng Định Hầu nói:
- Bây giờ còn chưa đi được.
Vương đại tiểu thơ không hiểu hỏi:
- Tại sao?
Đặng Định Hầu nói:
- Chúng ta đi bây giờ, nếu bị người trong Ngạ Hổ Cương bắt gặp, không phải là đả thảo kinh xà sao?
Lão Sơn Đông lập tức nói:
- Nói có lý lắm.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Không lẽ mình ngồi không đây đợi cho tới tối sao?
Lão Sơn Đông cười nói:
- Ta không để cho các ngươi ngồi không đâu.
Trời đã tối.
Vết thương trên cánh tay của Đặng Định Hầu đã được băng bó kỹ càng lại, y đang lẳng lặng dùng một miếng khăn lau lau một cái túi đựng đầy Thiết Liên tử.
Y chùi rất chậm, rất kỹ càng, mỗi viên Thiết Liên tử, đều được y chùi bóng lộn lên.
Vũ khí y nhờ vào đó nổi danh là hai nắm tay của y, trong giang hồ, cơ hồ không ai biết y còn sử dụng ám khí.
Cái túi Thiết Liên tử này, quả thật y đã lâu lắm chưa đụng tới.
Có lần viên Thiết Liên Tử y ném ra, không những không trúng người bị ném, mà còn bị dội lại từ thanh đao của y, làm ngộ thương một người bạn đang đứng bên cạnh.
Từ lần đó trở đi, y không muốn dùng đến ám khí nữa.
Có điều bây giờ, y không thể không sử dụng nó.
... Tại sao một người cứ bị hoàn cảnh bức bách, phải làm những chuyện mà y không muốn làm?
Đặng Định Hầu thở ra, bỏ viên Thiết Liên tử cuối cùng vào trong túi, thắt nó vào bên hông.
Vương đại tiểu thơ nãy giờ đang lẳng lặng nhìn y, bấy giờ mới hỏi:
- Bây giờ mình đã đi chưa?
Đặng Định Hầu gật gật đầu, y lại uống thêm tý rượu.
Rượu tuy làm cho người ta phản ứng chậm lại, phán đoán sai lầm, nhưng cũng làm tăng thêm dũng khí.
Những chuyện trên đời này, vốn đều là thế, có mặt tốt, nhất định phải có mặt xấu.
Nếu mình thường thường nhắm hướng tốt mà nghĩ tới, cuộc sống mới có mòi dễ chịu ra.
Vương đại tiểu thơ cũng uống tý rượu, cô đứng dậy, nhìn lão Sơn Đông cười một cái, nói:
- Cám ơn ông cho uống rượu nhé, cám ơn ông luôn bánh bao và gà nướng.
Lão Sơn Đông ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô, nhìn một hồi thật lâu, bỗng nói:
- Cô quyết tâm đi sao?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Tôi không đi không được.
Lão Sơn Đông nói:
- Dù biết đi là không về được, cô cũng không đi không được sao?
Vương đại tiểu thơ cười lên một tiếng, nói:
- Trở về được hay không cũng không quan trọng lắm, quan trọng ấy là, chúng ta có đi được không, có nên đi không.
Lão Sơn Đông thở ra một hơi thật dài nói:
- Nói hay lắm, quá hay.
Lão ta quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Đặng Định Hầu hỏi:
- Xem kiểu này, ngươi cũng không đi không dược phải không?
Đặng Định Hầu cười cười.
Lão Sơn Đông nói:
- Chỉ cần ngươi cảm thấy phải đi làm chuyện đó, ngươi sẽ không đi không được sao?
Đặng Định Hầu lại cười cười, y nói:
- Thật ra, tôi cũng chẳng muốn đi, bởi vì tôi sợ chết, sợ quá chừng luôn, có điều nếu như không đi, sau này ngày tháng trôi qua nhất định còn đáng sợ hơn nhiều.
Lão Sơn Đông nói:
- Được, nói được lắm.
Lão bỗng đứng dậy, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Đặng Định Hầu ngẫn người ra hỏi:
- Chúng ta?
Lão Sơn Đông cũng cười lên một tiếng, nói:
- Nếu ta không dẫn đường, làm sao các ngươi đi được?
Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Không lẽ ông không chỉ dường cho chúng tôi, để chúng tôi đi một mình được sao?
Lão Sơn Đông nói:
- Không được.
Vương đại tiểu thơ hỏi:
- Tại sao không được?
Lão Sơn Đông nói:
- Bởi vì ta muốn đi.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Lúc nãy chính ông đã nói, đi là khó mà về được lắm.
Lão Sơn Đông nói:
- Ta nói rồi các ngươi vẫn cứ đi, các ngươi đi được, tại sao ta không đi được?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Chúng tôi đi là có lý do mà.
Lão