
i tiếng.
Tô Tiểu Ba thở ra nói:
- Và cũng là con cọp cái nổi tiếng nhất.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Đã vậy, tôi xin khuyên Tô tiên sinh nên mau mau về nhà cho xong, không thể để tôn phu nhân chờ ở nhà nóng ruột.
Cô mỉm cười nâng ly lên, dịu dàng nói:
- Tôi xin kính Tô tiên sinh một ly này, Tô tiên sinh nên đi là vừa.
Cô cười thật ôn nhu, chỉ cần người không ngu lắm, cũng hiểu được cô đang muốn đuổi khách.
Tô Tiểu Ba không ngu, không ngu một tý nào.
Y nhìn nhìn Vương đại tiểu thơ, rồi lại nhìn nhìn Đinh Hỷ, cười khổ nói:
- Thật ra tôi cũng đang tính về nhà, chỉ tiếc có người cứ không chịu để tôi đi.
Đinh Hỷ nói:
- Người đó hiện giờ đã thay đổi chủ ý.
Tô Tiểu Ba chớp mắt, nói:
- Tại sao y bỗng thay đổi chủ ý vậy?
Đinh Hỷ nói:
- Tại vì y muốn nghe Vương đại tiểu thơ giải thích chuyện ra làm sao.
Tô Tiểu Ba uống cạn ly rượu, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Đặng Định Hầu bỗng nói:
- Chúng ta đi một lượt.
Tô Tiểu Ba nói:
- Ngươi? ...
Đặng Định Hầu cười cười nói:
- Nhà ta cũng có một con cọp cái đang chờ, dĩ nhiên là phải mau mau về nhà mới đúng.
Đinh Hỷ nói:
- Không đúng!
Đặng Định Hầu nói:
- Không tốt sao?
Đinh Hỷ nói:
- Hiện giờ, chúng ta giống như đã bị sợi dây thừng buộc lại với nhau, nếu không tìm ra nút mở dây thừng ra, không ai được đi ra khỏi đây.
Đặng Định Hầu đã đứng dậy, bỗng lớn tiếng hỏi:
- Cái gã thiên tài hung thủ giết Vạn Thông ấy có chỗ nào giống ta không?
Tô Tiểu Ba nói:
- Một điểm cũng không giống.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Có phải hắn cao hơn ta nhiều lắm không?
Tô Tiểu Ba nói:
- Ít nhất là nửa cái đầu.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Ngươi có lầm không?
Tô Tiểu Ba nói:
- Không.
Đặng Định Hầu bấy giờ mới từ từ ngồi xuống.
Tô Tiểu Ba hỏi:
- Bây giờ ta đi được chưa?
Đặng Định Hầu gật gật đầu nói:
- Chỉ bất quá, ngươi nên để ý cẩn thận.
Tô Tiểu Ba cười nói:
- Ta biết rồi, ta chỉ có một cái đầu, cũng chỉ có một mạng sống.
Y bước ra khỏi nhà, mà giống như tù nhân bước ra khỏi nhà giam, mặt mày tươi rói, không có điểm nào là giống như bị có người sắp ám toán mình.
Đinh Hỷ nhìn y bước ra, ánh mắt bỗng lộ một vẻ biểu tình kỳ quái, hình như y muốn đuổi theo.
Chỉ tiếc là Vương đại tiểu thơ đã hỏi một câu y không thể không ở lại nghe.
- Tôi nôn nóng muốn biết, ngày mười ba tháng năm hôm ấy, anh đang ở đâu, chắc anh lấy làm kỳ lạ lắm phải không?
- Đúng vậy.
- Nhất định là anh nghĩ không ra tại sao tôi hỏi vậy làm gì?
- Tôi nghĩ không ra.
- Hôm ấy là một ngày rất đặc biệt.
Vương đại tiểu thơ cầm ly rượu lên, rồi lại đặt xuống, ánh mắt sáng rỡ đó, bỗng nhiên có một màn lệ.
Một hồi thật lâu, cô mới chầm chậm nói tiếp:
- Cha tôi chết ngày hôm đó, chết rất thảm thương, cũng chết rất kỳ quái.
Đặng Định Hầu chau mày hỏi:
- Rất kỳ quái?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Trường thương đại kích, vốn là những thứ binh khí xung trận ngoài sa trường, trong giang hồ rất ít ai sử dụng thương, nổi tiếng nhờ thương pháp lại càng ít nữa.
Đặng Định Hầu đồng ý:
- Trong giang hồ những tay cao thủ sử dụng thương, tính ra tối đa chỉ có mười ba người.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Trong mười ba tay cao thủ đó, thương pháp của gia phụ bày vào hàng thứ mấy?
Đặng Định Hầu không nghĩ ngợi gì lập tức nói ngay:
- Đệ nhất.
Không phải y đang nói nịnh, ba mươi năm nay, người sử thương trong giang hồ, không ai thắng nổi lão.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Nhưng người lại chết về tay một người sử thương.
Đặng Định Hầu ngẫn người ra, một hồi thật lâu mới thở phào một hơi hỏi:
- Chết dưới mủi thương người nào?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Không biết.
Cô lại cầm ly rượu lên, rồi lại đặt xuống, tay của cô run đến độ ngay cả ly rượu cũng cầm không vững.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Tối hôm đó, cũng khuya lắm, tôi đã đi ngủ, nghe lão nhân gia kêu lên thảm thiết mới bật tỉnh dậy.
Đặng Định Hầu nói:
- Nhưng đợi đến lúc cô chạy tới nơi, hung thủ đã biến mất.
Vương đại tiểu thơ dùng sức cắn chặt môi nói:
- Tôi chỉ thấy có bóng người từ cửa sổ phía sau thư phòng của lão nhân gia chạy thoáng qua.
Đặng Định Hầu giành hỏi:
- Người đó có phải là cao lắm không?
Vương đại tiểu thơ ngần ngừ, rốt cuộc gật gật đầu, nói:
- Khinh công của hắn rất cao.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Vì vậy cô không đuổi theo?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Tôi có muốn rượt cũng rượt không kịp, huống gì, tôi đang nóng ruột lão nhân gia không biết ra sao.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Cô không thấy chuyện gì khác khả nghi?
Vương đại tiểu thơ cúi đầu nói:
- Lúc tôi vào phòng, lão nhân gia đang nằm gục trong vũng máu.
Máu tươi đỏ lòm, gương mặt trắng bệch, cặp mắt lồi ra, thần sắc đầy vẻ phẫn nộ và kinh ngạc.
Ông già đến phút cuối cùng cũng không tin được mình bị chết dưới mủi thương của người đó.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Cây Bá Vương thương của người bị rớt ra khỏi tay, bàn tay còn nắm mủi thương của tên đó, mủi thương còn dỏ máu ròng ròng, máu của người.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Mủi thương đó còn ở đây không?
Vương đại tiểu thơ đã lấy trong người ra một bọc vải màu trắng gói cẩn thận, cô từ từ mở ra.
Mủi thương làm bằng thép ròng, cán thương làm b