Old school Easter eggs.
Thất chủng binh khí 5 - Bá Vương Thương

Thất chủng binh khí 5 - Bá Vương Thương

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 326300

Bình chọn: 9.5.00/10/630 lượt.

i:

- Tại sao ta muốn giết Vạn Thông?

Nhạc Lân nói:

- Vấn đề đó ta đang muốn hỏi ngươi.

Đặng Định Hầu nói:

- Ta nghĩ không ra.

Nhạc Lân nói:

- Ta cũng nghĩ không ra.

Đặng Định Hầu cười khổ nói:

- Chính ta còn nghĩ không ra, ta có lý do gì để giết y.

Nhạc Lân nói:

- Nhưng ngươi lại đi giết y, bởi vậy ngươi mới đáng chết.

Đặng Định Hầu nói:

- Ngươi có bao giờ nghĩ là, không chừng không phải ta giết không?

Nhạc Lân nói:

- Không bao giờ.

Đặng Định Hầu thở ra, nói:

- Không lẽ người là người hoàn toàn không muốn lý luận tý nào?

Nhạc Lân nói:

- Ta mà suốt ngày đi lý luận với người khác, giờ này không biết đã chết đi bao nhiêu lần.

Y bỗng quay qua Đinh Hỷ, cất tiếng hỏi:

- Có phải trước giờ ta vẫn coi chú là huynh đệ?

Đinh Hỷ thừa nhận.

Nhạc Lân nói:

- Lúc ta có rượu uống, có phải ta chia cho chú một nửa không? Lúc có ta mười lạng, có phải ta chia cho chú năm lạng không?

Đinh Hỷ gật gật đầu.

Nhạc Lân chăm chú nhìn y hỏi:

- Vậy thì bây giờ chú tính theo phe ai? Chú nói đi!

Đinh Hỷ thở ra một hơi trong bụng, y biết Nhạc Lân nhất định sẽ cho y một cơ hội để chọn lựa.

... Không phải bằng hữu, tức là kẻ thù.

... Không phải ngươi chết, tức là ta chết.

Những người làm cái nghề của bọn họ, cũng như là dã thú, vĩnh viễn có cái nguyên tắc sinh hoạt đơn giản của bọn họ.

Nhạc Lân cười nhạt nói:

- Nếu ngươi theo phe của hắn, giúp hắn giết ta, ta cũng không trách gì ngươi, bán bạn cầu vinh nơi đâu cũng có, ngươi không phải là người đầu tiên.

Đinh Hỷ nhìn nhìn y, rồi lại nhìn nhìn Đặng Định Hầu, y nói:

- Không lẽ bọn ta giết y vậy thôi sao?

Nhạc Lân nói:

- Hắn đã lại đây rồi, không chết không xong.

Đinh Hỷ nói:

- Không lẽ chúng ta không cho y lấy một cơ hội để biện bạch sao?

Nhạc Lân nói:

- Chắc hắn cũng đã biết, lúc chúng ta giết người, nhất định không để cho ai có cơ hội, bất kỳ cơ hội nào cũng không cho.

Đinh Hỷ nói:

- Bởi vì có cơ hội biện bạch, tức là có cơ hội đào tẩu?

Nhạc Lân nói:

- Đúng vậy.

Đinh Hỷ nói:

- Chẳng qua, nếu mình giết lầm người?

Nhạc Lân lạnh lùng nói:

- Chúng ta giết lầm rất nhiều người, đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Đinh Hỷ nói:

- Vì vậy có oan uổng, chết cũng đáng?

Nhạc Lân nói:

- Đúng vậy.

Đinh Hỷ cười cười quay qua Đặng Định Hầu nói:

- Nói vậy, e rằng ông chỉ còn nước chịu do số mệnh thôi.

Đặng Định Hầu cười khổ.

Đinh Hỷ nói:

- Đáng ly ra ông không nên học Thiếu Lâm thần quyền, lại càng không nên có tên là Đặng Định Hầu.

Đặng Định Hầu nói:

- Vì vậy ta sai lầm quá?

Đinh Hỷ nói:

- Sai lầm quá nặng.

Đặng Định Hầu nói:

- Vì vậy ta đáng chết?

Đinh Hỷ hỏi:

- Ông tính chết cách nào?

Đặng Định Hầu hỏi lại:

- Ngươi nghĩ sao?

Đinh Hỷ bỗng cười lên một tiếng nói:

- Tôi nghĩ ông nên mua một miếng đậu hủ đập đầu vào đó mà chết.

Y bỗng xuất thủ, dùng bàn tay chặt vào cổ họng Đặng Định Hầu.

Đấy là một chiêu sát thủ trí mệnh, lối xuất thủ của y cũng như dã thú cắn nhau, vừa hung mãnh, vừa độc ác, chính xác, nhất định không để cho đối phương có tý cơ hội để thở.

Đang nói chuyện bỗng trở mặt đánh nhau, là chuyện con nít giỡn chơi dưới mắt bọn họ, vừa buồn cười vừa ấu trĩ.

... Không phải ngươi chết, thì là ta chết, một người chỉ có thể chết một lần.

Cú đánh ra vừa nhanh vừa hiểm ác, ngay cả Đặng Định Hầu cũng không tránh kịp, mắt thấy bàn tay của Đinh Hỷ đã chặt tới cổ họng của y, ánh mắt của Nhạc Lân bất giác lộ một nụ cười.

Chuyện này giải quyết dễ dàng hơn y tưởng tượng quá xa.

... Bất kỳ chuyện gì, chỉ cần xử lý đúng cách, nhất định sẽ giải quyết thuận lợi thôi.

Nhạc Lân đang thỏa mãn với cách giải quyết của mình, cú chặt của Đinh Hỷ bỗng nhiên thay đổi phương hướng, năm ngón tay bỗng rụt lại, tiếp theo đó, cùi chỏ thọc đúng vào huyệt đạo chỗ dưới xương sườn của y.

Cú cùi chỏ lại càng nhanh nhẹn chính xác, Nhạc Lân hoàn toàn không có lấy một cơ hội để chống trả.

Y lập tức ngã ầm xuống.

Ngũ Hổ gầm lên một tiếng phẫn nộ, rút cây thương trong bọc ra, Trần Hoài, Triệu Đại Bình thì đang tính chạy ra khỏi phòng.

Chỉ tiếc động tác của bọn họ hơi chậm đi một chút.

Đinh Hỷ và Đặng Định Hầu đồng thời xuất thủ, trong bảy chiêu, bốn người bọn họ đều đã ngã gục xuống.

Đặng Định Hầu thở phào một hơi dài, khóe miệng còn đang mỉm cười:

- Chúng ta quả không nhìn lầm ngươi.

Đinh Hỷ hỏi:

- Ông nhìn ra tôi không có ý định giết ông?

Đặng Định Hầu gật gật đầu.

Đinh Hỷ hỏi:

- Nếu ông nhìn lầm thì sao?

Đặng Định Hầu nói:

- Nhìn lầm thì đáng chết chứ sao.

Đinh Hỷ cười cười nói:

- Bất kể ra sao, ông cũng quả thật gan dạ.

Nhạc Lân tuy đã nằm dưới đất, còn đang nhìn y hằn học oán hận.

Đinh Hỷ cười nhẹ nói:

- Ông đừng tức giận, bán bạn cầu vinh, tôi chẳng phải là người đầu tiên.

Đặng Định Hầu cười nói:

- Cũng nhất định không phải là người cuối cùng.

Đinh Hỷ nói:

- Huống gì tôi làm vậy, chẳng qua tôi biết người này nhất định không thể nào là người giết Vạn Thông, đêm qua, tôi ở chung chỗ với y.

Đặng Định Hầu nói:

- Tuy ta có luyện qua Thiếu Lâm thần quyền, nhưng ta chưa luyện qua thuật phân thân.

Đinh Hỷ nói:

- Chỉ tiếc là các ông không a