
một điêu, tương trợ lẫn nhau, phút chốc đã đến trước mặt đài.
Dương Qua kêu lớn:
- Tiểu muội! Có ta đến cứu! Tiểu muội đừng sợ.
Nói xong chàng chạy nhanh leo lên cái thang lửa chưa cháy kịp. Đi được nửa chừng, bỗng nghe một luồng gió mạnh giáng xuống đất, chính là Kim Luân Pháp Vương từ trên sàn đài giáng xuống một chưởng.
Dương Qua vận lực vào trường kiếm đẩy lên cao một chưởng cực mạnh. Binh binhÕ hai tiếng nổ kinh hồn, làm cho cả hai lắc lư thân hình. Ca ûhai kinh hãi và đòng nghĩ như nhau
ÛMười sáu năm gặp lại, công lực của nó vượt bậc thật!
Dương Qua thấy tình thế quá nguy ngập, vội đưa kiếm lia mạnh lên trên, và dùng hết nội lực đẩy lên trên làm thành một trận cuồng phong. Chưởng phong rất dữ dội.
Kim Luân Pháp Vương đứng trên sàn đài chỉ có việc giữ và đỡ, chớ không đánh được Dương Qua, vì ông chỉ có bánh xe vàng quá ngắn, không thể đưa tới công đả đói phương.
Nhờ đó mà Dương Qua vọt mạnh lên mặt đài. Chàng vung kiếm chém mạnh vào lưng đối phương. Pháp Vương không quay đầu lại, mà ông đã lấy một bánh xe vàng đưa trái ra sau lưng đỡ lưỡi kiếm.
Sau khi đỡ vẹt lưỡi kiếm của Dương Qua, Pháp Vương quay mặt lại giáng xuống mặt chàng một bánh xe vàng.
Dương Qua hét to:
- Tặc đầu đà! Ta sẽ quật ngươi xuống đài.
Vừa hét, chàng vừa né mình một bên đưa ra một thế kiếm gạt mạnh bánh xe vàng. Chàng đã dùng hết sức làm cho lưỡi kiếm lẫn bánh xe rời khỏi tay, cả hai văng xuống đài.
Pháp Vương và Dương Qua loạng choạng suýt té. Cả hai dùng chưởng lực đánh với nhau. Dương Qua dùng hết tuyệt kỹ võ công, vung ra cốt ý hạ Pháp Vương ở chiêu đầu, không ngờ ông lại đưa ra một chưởng chống trả, hai sức chưởng gặp nhau kêu bùng một tiếng, làm cho cánh tay Dương Qua rúng động.
Chàng nghĩ:
Không rõ lão trọc này học ở đâu thế chưởng kỳ lạnh thế? Chưởng lực của ta cũng khá, thế mà bị đánh bạiÕ.
Chính Kim Luân Pháp Vương cũng kinh ngạc không rõ thế chưởng của Dương Qua là thế chưởng gì? Ông liền rút ra hai bánh xe vàng nữa vung ra đả kích Duong Qua. Tiếng kim khí của lão vung ra kêu u, u, o, o như rồng gầm, tượng rống.
Dương Qua lại rút cây trường kiếm còn lại đem chống đỡ, Chàng đưa ra một thế ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng. Pháp Vương sử dụng thế Long Tượng Bang Khổ Công đẩy mạnh bánh xe vào trường kiếm phát ra tiếng kêu Ûlách cáchÕ.
Cây kiếm của Dương Qua gãy làm ba đoạn thoát khỏi tay, rơi xuống đài. Đôi bánh xe của Pháp Vương chịu không nổi chưởng lực ám Nhiên Tiêu Hồn vụt khỏi tay, rơi xuống đài, chúng vào đầu ba tên xạ thủ vỡ sọ chết tươi.
Ca hai đã một phen loạng choạng, đôi tay họ cảm thấy tê rần. Pháp Vương lại đưa tay vào bọc lấy ra hai bánh xe đồng vung ra một chiêu long tượng nữa.
Dương Qua hiện giờ trong mình không còn tấc sắt nào, tay tả đưa ra phong lực, tay hữu đưa ra chưởng lực quây quần mình Pháp Vương.
Quách Tường thấy vậy kêu to:
- Đại hòa thượng, tôi nói có đúng không? Chính ông đánh không lại Dương Qua đại ca ta? Chính ông đã tự phụ là võ nghệ tuyệt luân, mà tay cầm binh khí đánh với đại ca ta, còn đại ca ta chỉ có một cánh tay không?
Pháp Vương xì một tiếng, không đáp lời Quách Tường mà vũ lộng hai bánh xe đồng đánh Dương Qua tới tấp.
Hoàng Dược Sư , Quách Tỉnh, Hoàng Dung vừa lui binh về cứu thành Tương Dương thì thấy Dương Qua, Tiểu Long Nữ và Thần Điêu đến làm tinh thần họ phấn khởi trở lại.
Hoàng Dược Sư phất mạnh cờ lệnh, gọi năm đạo binh Đông, Tây, Nam, Bắc và trung ương hợp lại mỗi đạo bốn ngành binh thành hai muôn, để triệt hạhai muôn quân Mông trấn giữ trước mặt đài để cứu viện Dương Qua.
Quân Tống tuy bị thiệt hại hơn phân nửa, nhưng chúng thấy Dương Qua đã đến được trận đài, nên tất cả đều đem hết sức mình liều thân tử chiến.
Quân Mông Cổ thấy chủ tướng mình bị bức bách và đoàn quân Tống quay lại, nên không còn đủ sức chiến đấu, vì thế càng lúc đạo binh Tống càng tiến đến gần bên đài.
* * *
Nói về đạo quân Mông kéo đến công phá thành Tương Dương dưới sự đốc binh của Hoàng Đế, nên tên nào cũng hăng hái đánh phá rất mạnh, nên viên quan trấn thủ là Lữ Văn Hoán chẳng giám leo lên mặt thành, ông khoác áo giáp sắt đi với hai cô thiếp đến bờ lũy nhỏ hầu nguyện ơn thoát chết.
Hai tên tiểu thiếp lại ưỡn ẹo, mơn trớn với viên quan. Nói toàn những câu nồng nàn, âu yếm.
Đoàn thám báo đến trước mặt họ bẩm to:
- Cửa đông quân Mông hàng vạn yểm trợ, cửa bắc chúng ào đến vây hàng muôn, xin Tổng trấn định đoạt.
Lữ Văn Hoán không biết nói gì, sắc mặt càng nhợt nhạt, lão rên rỉ hỏi:
- Quách hiệp chưa về ư ? Tại sao lại chẳng lui binh Mông Cổ?
Bây giờ Dương Qua đã dùng Xích Thủ Không Chưởng, chỉ có một tay mà chống lại bánh xe đồng của Pháp Vương.
Hai người giao đấu với nhau trên bốn trăm chiêu, mà không thắng nổi, vì mỗi người luyện công một cách không giống nhau.
Bỗng nhiên Dương Qua nhìn thấy Pháp Vương ném mạnh bánh xe vào mặt Quách Tường. Cô bé này bị trói chặt vào cột cây làm sao né tránh.
Dương Qua cả kinh tung mình nhảy lên cao, phất mạnh tay áo gạt rơi bánh xe đồng.
Pháp Vương thừa lúc chàng đang lơ lửng trên không, đánh vào bắp chân chàng một bánh xe đồng.
Chàng không tà