
hách rằng tao không có ở nhà, lúc khác sẽ đến.
A Căn nói:
- Người đó là một nữ khách, chẳng phải đến xin gặp gia chủ mà chỉ xin tá túc một đêm.
Lục lập Đỉnh kinh ngạc hỏi:
- Mày nói sao? Nữ khách nào?
A Căn đáp:
- Khách là một thiếu phụ, có dẫn theo hai đứa bé khôi ngô tuấn tú.
Như có ý nghi ngờ, Lục lập Đỉnh hỏi:
- Thiếu phụ ấy không phải là một đạo cô chứ?
A Căn thưa:
- Không phải đạo cô! Người này ăn mặc ra vẻ một đại nương quí phái.
Lục lập Đỉnh hơi yên lòng, nói:
Thế thì ngươi dẫn họ vào nhà khách dọn cơm cho họ lót lòng và xếp đặt cho họ chỗ nghỉ ngơi.
A Căn vâng lời bước ra ngoài. Lục lập Đỉnh thủng thẳng theo sau, bụng bảo dạ:
Ta hẵng xem người ấy ra sao?
Nhưng Lục phu nhân lại chạy vào phòng đón chàng lại cau đôi mày nói:
Phu quân bằng lòng cho hai đứa bé trai đó tạm trú nơi đây sao?
Lục lập Đỉnh quay về phía bức tường chỉ vào chín bàn tay máu nói:
Hai đứa bé ấy nếu đã được chỉ định vào con số 9 thì dẫu có trốn nơi đâu cũng không thoát khỏi độc thủ của đạo cô.
Lục đại nương nhìn kỹ chín bàn tay máu, bỗng đôi mắt hoa lên. Nàng có cảm giác như chín bàn tay kia lay động, mỗi lúc một lớn hơn và màu đỏ làm xây xẩm cả mặt mày.
Lục đại nương lảo đảo bước tới đưa tay đấm mạnh vào bức tường. Một tiếp "đốp" rợn người! Lục Phu nhân hét lên một tiếng rồi ngã xuống ngồi thừ trên chiếc tràng kỷ, đôi mắt mơ màng lẩm bẩm:
- Vì sao nhà ta chỉ có bảy người mà ở đây lại 9 bànn tay ?
Lục Lập Đỉnhthở dài đỡ vợ dậy ái ngại:
- Phu nhân ơi ! sự việc đã đến nỗi nãy dẫu chúng ta có sợ sệt cũng chẳng ích gì. Chúng ta cần mạnh dạn để chấp nhận sự thật. Hai bàn tay trên chính là mạng song thân ta. Hai bàn tay kế tiếp là mạng của chúng ta, rồi đến hai bàn tay nữa là Trình Anh và Lục Vô Song. Sau hết ba bànn tay cuối cùng là sinh mạng của A Căn và hai tên tỳ nữ. Đó là lỗi cảnh cáo của con ác tặc hăm doạ tàn sát cả gia đình để không còn một bóng người, không còn một tiếng vật.
Lục phu nhân hỏi:
- Sao chúng đeo đuổi song thân ta làm gì?
Lục Lập Đỉnhbuồn bã đáp:
- Chính ta cũng chẳng rõ nguyên nhân nào ? Chẳng biết con ác quỷ đó với song thân ta có một mối thù truyền kiếp nào chăng ? Những người đã chết chúng còn quật mồ cướp thây hẳn có một oan cừu cay nghiệt.
Lục phu nhân hỏi:
- Phu quân đinh ninh rằng lão già kia và con ác quỷ đó sẽ đến đây sao?
Lục Lập Đỉnhmím đôi môi, cay đắng nói:
- Điều đó tất nhiên rồi !
Giữa lúc hai vợ chồng đang bàn luận thì tên đầy tớ A Căn nét mặt hầm hầm bước vào thưa:
- Thưa gia chủ! Chúng nó chơi đến trò này quá lắm rồi.
Lục phu nhân hỏi dồn:
- Lại chuyện gì xảy ra nữa ? Thật khốn kiếp.
Lục Lập Đỉnhcũng nóng lòng hỏi vội:
- Việc gì đó ? Có quan hệ chăng?
A Căn thưa:
- Thưa, chẳng hiểu kẻ nào chơi nghịch đem xích sắt khoá kỹ chiếc cổng bên ngoài, kêu gì chúng cũng không mở. Con tức giận xô hoài mà chẳng được.
Cả hai vợ chồng Lục Lập Đỉnhnghe nói thất sắc, thu hết can đảm tiến về phía cổng ngoài. Họ đi song song với nhau và cẩn thận từng bước một.
Đến cổng, đôi cánh cửa nặng nề bằng gỗ lim vẫn đóng cứng. Lục Lập Đỉnhvận dụng hết sức bình sinh, hai tay bấu chặt vào cổng, chun chân dùng thế nhấc bổng lên, nhưng cánh cổng vẫn nặng như đá không lay chuyển chút nào.
Lục đại nương ngạc nhiên cho là điều quái lạ, dùng chân nhảy phóc lên đầu tường, đưa mắt quan sát. Bên ngoài không có một bóng người, không có một tiếng động, bốn bề yên lặng như tờ.
Để khám phá việc lạ, Lục đại nương rút kiếm, cẩn thận nhảy ra phía ngoài tường, men vào cánh cổng.
Thì ra, kẻ nào đùa nghịch đã đem xích sắt khoá cánh cổng tự lúc nào.
Lục đại nương nổi giận hỏi:
- Bọn này muốn trêu ta sao?
Nàng toan xông đến chém gãy chiếc xiềng xích cho vỡ tan hàng trăm mảnh cho hả giận. Nhưng bỗng nhiên nàng chùn chân vì phía trên có treo vuông lụa nhuộm chín bàn tay. Màu máu tươi và đỏ chót.
Lúc đó, Lục Lập Đỉnhcũng đã tung chân nhảy lên đầu tường, thấy vuông lụa máu, chàng biết ngay địch thủ đã dùng dấu hiệu để cảnh báo và uy hiếp tinh thần.
Không còn sợ sệt, Lục Lập Đỉnhquay về phía phu nhân nói với giọng cương quyết:
- Ngày hôm nay nhà ta phải chịu dồn dập những tai ương. Nhưng đó mới là chuyện mở màn cho những khốc liệt sau này. Con ác quỷ đó chỉ muốn cái chết của vợ chồng ta. Nhưng dù có chết chúng ta cũng phải giữ tròn uy danh cho dòng họ Lục.
Lục đại nương nghe chồng nói, lòng tự ái con nhà võ cũng nổi lên. Nàng nghiến chặt hai hàng răng nói:
- Thưa phu quân, Lời phu quân thật chí lý. Dẫu phải chết thiếp quyết không rời phu quân.
Hai người nhảy xuống bờ tường trở vào đại sảnh.
Khi vào đến hậu viên, Lục Lập Đỉnh thoáng nghe đâu đây có tiếng động chàng vội vã đẩy Lục đại nương vàoo trong còn mình xách kiếm lăm le từng bước một tiến tới.
Chàng thoáng thấy một bóng người! Một bóng người ngồi trên đầu tường ở hoa viên. Trông kỹ thì đó là một đứa bé trai, tóc đan thành hai bím chổng ngược lên trời, tay đang vân vê một cánh hoa lang tiêu.
- Hãy cẩn thận nhé ! Không khéo rơi xuống đấy !
Thì ra, Trình Anh và Lục Vô Song trong lúc vợ chồng Lục Lập Đỉnh mắc bận tâm lo công việc, hai cô bé này