pacman, rainbows, and roller s
Mạn Châu Sa Hoa - Full

Mạn Châu Sa Hoa - Full

Tác giả: Thương Nguyệt

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323094

Bình chọn: 7.00/10/309 lượt.

m tình nguyện chết trong tay nó, Thí Kiếm Sơn Trang cũng cần phải được bảo toàn, sự khuếch trương thanh thế của tà giáo Bái Nguyệt tất cần phải bị đè chặn, nếu không võ lâm thiên hạ dĩ nhiên sẽ gặp một trường đại kiếp - - - Đến lúc đó, e rằng Đỉnh Kiếm Các, Nam Cung thế gia cũng không có cách nào đối phó tà giáo đó!". Diệp Thiên Chinh thì thầm, suy tính cục thế khốn cùng, chợt cảm thấy lồng ngực như bị lửa thiêu, ho húng hắng: "Nếu Nam Cung... Nếu Nam Cung hiện giờ có mặt ở đây, may ra còn có hy vọng".

Diệp Thiên Chinh có vẻ tuyệt vọng nhắm mắt lại, chợt siết tay đập đầu mình một cách phiền loạn: "Hiện tại ta đang hối hận! Tại sao ta không kể chân tướng cho gã Nam Cung tiểu tử kia nghe từ sớm chứ? Tại sao ta phải che giấu gã mãi? Ta thật thiếu sót dũng khí, cho nên bây giờ mới tiêu tán đây".

"Thiên Chinh, Thiên Chinh!". Thấy thiếu trang chủ hoang mang, Diệp Thiên Lại khẩn trương xót dạ, kéo lôi tay hắn, muốn ngăn cản hành động điên cuồng kia: "Bọn ta nghĩ lại đi... thế nào cũng có biện pháp mà, thế nào cũng có cách mà! Huynh đừng làm vậy".

"Còn có cách gì nữa... Ta đâu có dám nghĩ tới hạn kỳ hôm nay, ngày mai toàn sơn trang sẽ ra sao". Diệp Thiên Chinh cười khổ nắm tay muội muội, nhãn thần bi thương hoảng hốt: "Ta không phải thần... Ta đã dốc kiệt toàn lực nghĩ coi làm sao giải quyết khốn cảnh này, nhưng ta thật nghĩ không ra. Ta chết cũng xong, nhưng muội thì làm sao? Bọn huynh đệ trong trang làm sao? - - - Ta thật không dám nghĩ tới, nếu muội lọt vào tay nó thì sẽ ra sao!".

"Thiên Chinh...". Diệp Thiên Lại nghe đến câu đó, lòng nặng trĩu thêm một phần, bỗng dưng khoé môi hé một nụ cười kỳ dị, tựa như đã có quyết tâm gì đó: "Không hề gì, nếu thật bị ép đến bước cuối, muội còn có biện pháp...". 

Hai huynh muội đang thương cảm, chợt ngoài cửa có một đệ tử mặt mày mừng rỡ chạy đến, thấy tình hình như thế cũng không khỏi dừng sựng lại, không dám tiến vào. 

"Trang chủ...". Dễ gì đợi Diệp Thiên Chinh chú ý đến mình, tên đệ tử cúi đầu bẽn lẽn thốt: "Bẩm cáo trang chủ... Đỉnh Kiếm Các... người của Đỉnh Kiếm Các đã đến!".

"Cái gì?". Tin tức kinh hồn đến thế khiến cho hai huynh muội kinh ngạc đứng bật dậy.

Tuy đang ban ngày, nhưng trên khoảnh đất trống bên ngoài Thí Kiếm Sơn Trang lại đầy dẫy những khuôn mặt tái mét. Chắc đã tiếp được chỉ lệnh, bọn cương thi kia chăm chú theo dõi mỗi một con đường thông lên sơn trang, không để một người nào từ bên trong chạy ra. Trong số những kẻ bán sống bán chết đang lang thang mặt mày đờ đẫn kia, có biết bao nhiêu vốn là đệ tử trong sơn trang.

Lúc tỉnh dậy, Nam Cung Mạch phát hiện mình đang nằm trước cổng sơn trang. Lần theo góc tường bên ngoài sơn trang, Mạn Châu Sa Hoa lan trải đỏ tươi, khiến cho Thí Kiếm Sơn Trang như biến ra một tòa cô thành giữa lửa dữ của địa ngục.

Lo lắng cho sự an nguy của hai huynh muội trong trang, gã chẳng kịp nghĩ ngợi trước sau gì, lập tức gõ cửa. Sau đó phát hiện cửa lớn đã bị phong bế chặt cứng, gã chẳng ngại thất lễ, liền điểm mũi chân bay lướt qua tường mà vào. Thân còn lơ lửng trên không, tên nỏ đã gào rít túa ra như mưa, nếu chẳng phải gã bạt kiếm hết sức nhanh nhạy thì đã sớm bị ghim thành một con nhím rồi.

"Dừng ta! Ta là người của Đỉnh Kiếm Các!". Thấy bọn đệ tử trong trang gườm gườm như lâm đại địch, gã thấu hiểu nguồn cơn, liền thét lớn phân giải, đồng thời Diệt Hồn kiếm không ngừng gạt đỡ tên bắn: "Ta là Nam Cung Mạch!".

"Nam Cung Mạch?". Có kẻ kêu khẽ một tiếng, phất tay hạ lệnh cho thủ hạ dừng công kích, bước lên trước, thì ra chính là Tôn Phùng, một trong Tứ đại danh kiếm của Thí Kiếm Sơn Trang may mắn còn sống sót. Lão chăm chú quan sát người mới đến, cuối cùng đã xác nhận được thân phận của đối phương qua Diệt Hồn kiếm, cả mừng: "Thật đúng là Nam Cung công tử! Cứu binh của Đỉnh Kiếm Các thật đã đến rồi!".

"Cứu binh?". Nam Cung Mạch không hiểu, lại nhìn thấy mọi người vui mừng cuồng nhiệt hoan hô.

o0o

Lúc trang chủ trẻ tuổi ra khỏi Thí Kiếm Các nghênh đón, Nam Cung Mạch không khỏi ngẩn ngơ, cơ hồ chẳng nhận ra được nam tử sắc mặt tiều tụy tái mét kia chính là Diệp Thiên Chinh tuấn tú nho nhã đã cùng mình trưởng thành.

"Tiểu Diệp Tử... Tiểu Diệp Tử vẫn khỏe chứ?". Gã chẳng để ý gì khác, câu đầu liền hỏi đến nàng. Sau đó nghe bàn ghế trong phòng sột soạt phát tiếng, tựa hồ có người vội vã đứng dậy bỏ đi. Gã tính tình nóng nảy, liền bước vào nhà, nhìn thấy bạch y nữ tử vừa đứng dậy, thở phào một hơi: "Tiểu Diệp Tử! Còn mạnh giỏi, còn khỏe... Thật hù ta thót tim, yêu nữ kia huênh hoang muốn lấy mạng nàng, ta sợ ta đến trễ, sợ nàng đã xảy ra chuyện". 

"Nam Cung... Nam Cung công tử". Diệp Thiên Lại tránh không kịp, bị Nam Cung Mạch bắt gặp, chỉ còn nước vén vạt áo hành lễ: "Đa tạ ngài đã đến kịp thời". 

"Đâu cần... tạ ơn, đâu là chuyện nên làm mà". Không ngờ đối phương lại thi lễ, Nam Cung Mạch vụt có cảm giác xa lạ, lóng ngóng trả lễ, xoa xoa tay, không biết hồi đáp làm sao: "Thật ra... thật ra là chuyện gì vậy? Tà giáo Bái Nguyệt ở Miêu Cương quyển thổ trùng lai? Đêm hôm qua ta có gặp một yêu nữ trong Phù Phong trại, chẳ