
Liên Thành Quyết - Full
Tác giả: Kim Dung - Hàn Giang Nhạn
Thể loại: Truyện kiếm hiệp
Lượt xem: 325731
Bình chọn: 7.5.00/10/573 lượt.
n thì thấy gã vào trạc hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, y phục rất trang trọng, ăn mặc theo kiểu công tử nhà giàu ở thành thị. Bất giác cô thẹn đỏ mặt lên hỏi:– Gia gia! Sao... y lại biết?Lão già nghe người khách kỵ mã đọc tên hai chiêu kiếm pháp của con gái mình, trong lòng cũng lấy làm kỳ, toan cất tiếng hỏi, thì gã kia đã xuống ngựa tiến lại chắp tay thi lễ hỏi:– Xin hỏi lão trượng:ở Ma Khê phố này có một vị kiếm thuật nổi danh là Thích Trường Phát lão gia, nhà ở chỗ nào?Lão già đáp:– Lão phu chính là Thích Trường Phát. Ông bạn kiếm lão phu có chuyện gì?Gã thanh niên lạy phục xuống đất nói:– Vãn bối là Bốc Viên, xin bái kiến Thích sư thúc. Vãn bối vâng lệnh gia sư đến viếng Thích sư thúc.Thích Trường Phát đáp:– Không dám! Không dám!Lão đưa tay nâng gã dậy. Đồng thời vận nội kình xô ra. Bốc Viên cảm thấy nửa người tê chồn, mặt đỏ bừng lên nói:– Thích sư thúc khảo nghiệm vãn bối ư? Vừa thấy mặt đã khiến vãn bối phải hổ thẹn.Thích Trường Phát cười hỏi:– Nội công của ngươi chưa ăn thua gì. Ngươi là đệ tử thứ mấy của Vạn sư ca?Bốc Viên lại đỏ mặt lên đáp:– Vãn bối là đệ tử thứ năm rất dở của gia sư. Gia sư thường tán dương Thích sư thúc nội công thâm hậu. Sao sư thúc lại ra chiêu với vãn bối?Thích Trường Phát cười ha hả hỏi:– Vạn sư ca vẫn mạnh giỏi chứ? Anh em ta mười mấy năm nay không gặp nhau rồi.Bốc Viên đáp:– Nhờ hồng phúc của sư thúc lão nhân gia, gia sư vẫn bình yên. Hai vị sư ca, sư tỷ đây chắc là cao đồ của lão nhân gia?Thích Trường Phát vẫy tay hô:– A Vân! A Phương! Lại chào Bốc sư ca đi!Lão lại trỏ vào hán tử da đen giới thiệu:– Đây là đồ đệ của ta tên gọi Địch Vân. Còn con gái ta tên gọi A Phương.Lão cười ha hả nói tiếp:– Này! Cô gái nhà quê, cô đừng rụt rè nữa! Y cũng là người nhà, việc gì phải hổ thẹn?Thích Phương ẩn ở sau lưng Địch Vân, không ra thi lễ, chỉ gật đầu cười mấy tiếng.Địch Vân hỏi:– Bốc sư huynh! Có phải sư huynh cũng luyện một môn kiếm pháp như bọn tiểu đệ không? Không thế thì sao vừa ngó thấy kiếm chiêu của sư muội đã gọi ra ngay?Thích Trường Phát nhổ một bãi đờm xuống đất đánh “toẹt” một cái rồi đáp:– Sư phụ ngươi với sư phụ y là bạn đồng môn thì dĩ nhiên học chung một môn kiếm pháp. Cái đó lọ là còn phải hỏi?Bốc Viên cởi bọc trên lưng ngựa xuống lấy ra bốn món lễ vật hai tay dâng lên nói:– Thích sư thúc! Gia sư gọi là có chút bạc lễ, xin sư thúc thâu nhận cho!Thích Trường Phát ngỏ lời cảm tạ rồi bảo con gái thu lễ vật.Thích Phương đem đồ lễ vào phòng mở ra coi thấy một tấm áo bào bằng da cừu, một chiếc vòng tay bằng ngọc, một cái nón chiên và một tấm áo choàng màu đen.Thích Phương ôm ra cười hì hì, miệng reo lên:– Gia gia! Trước nay gia gia chưa từng vận quần áo lịch sự. Gia gia mặc những thứ này vào thì hết làm ông lão nhà nông, vừa phát tài vừa có vẻ quan dạng.Thích Trường Phát vừa ngó thấy đã ngẩn người ra.Địch Vân thấy khách đến liền chạy qua thôn trang phía trước mua ba cân rượu trắng.Thích Phương mổ một con gà béo và vào vườn tỉa rau về làm một mâm thịnh soạn.Cơm rượu bưng ra bốn người ngồi vào ăn uống.Trong khi ăn cơm, Thích Trường Phát hỏi Bốc Viên:– Sư điệt tới đây có chuyện gì?Bốc Viên đáp:– Gia sư nói là mười năm không gặp sư thúc, trong lòng rất mong nhớ. Lão nhân gia đã định đến Hồ Nam thăm hỏi, nhưng hàng ngày bận rèn luyện môn “Liên Thành kiếm pháp” nên không bỏ đi đâu được.Thích Trường Phát đang cầm chung rượu kề vào môi, uống một hớp, chưa kịp nuốt vào nghe gã nói vậy lại nhả ra chung, vội hỏi:– Ngươi bảo sao? Sư phụ ngươi đang luyện “Liên Thành kiếm pháp” ư?Bốc Viên ra chiều đắc ý đáp:– Mồng năm tháng trước gia sư đã luyện xong môn “Liên Thành kiếm pháp”.Thích Trường Phát lại càng kinh ngạc, đặt mạnh chung rượu xuống bàn làm cho phân nửa rượu bắn lên tung tóe ướt cả ngực áo. Lão ngồi thộn mặt ra hồi lâu.Đột nhiên lão nổi lên tràng cười hô hố, giơ tay lên vỗ mạnh vào vai Bốc Viên nói:– Con mẹ nó! Tiểu tử ơi! Sư phụ ngươi nói khoác đó. Môn Liên Thành kiếm pháp đến sư tổ ngươi còn chưa luyện được, huống chi sư phụ ngươi học nghệ tầm thường, chẳng lấy gì làm cao minh cho lắm. Ngươi đừng gạt sư thúc nữa. Uống rượu đi! Uống rượu đi!Dứt lời lão ngửa cổ đổ nửa chung rượu vào miệng mà nuốt ừng ực. Tay trái lão cầm trái hồ tiêu đỏ hồng cắn một miếng nhai nghiến ngấu.Bốc Viên vẻ mặt nghiêm nghị đáp:– Gia sư đã biết có nói ra sư thúc cũng chẳng tin chút nào. Ngày mười sáu tháng sau là ngày thượng thọ năm chục tuổi của gia sư. Mời sư thúc cùng sư đệ, sư muội qua Kinh Châu uống chung rượu nhạt. Gia sư sai vãn bối thành tâm đến mời.Bất luận sư thúc có bận việc gì cũng xin dẹp lại để đi dự lễ. Gia sư còn nói Liên Thành kiếm pháp của lão nhân gia e có chỗ luyện chưa đến nơi, mời sư thúc qua chỉ điểm cho.Thích Trường Phát hơi biến sắc hỏi:– Nhị sư ca của ta là Ngôn Đạt Bình ngươi có mời không?Bốc Viên đáp:– Hành tung của Ngôn nhị sư thúc không nhất định. Gia sư đã phái nhị sư ca, tứ sư ca chia đi các ngả Hà Sóc, Giang Nam, Vân Qúy để tìm kiếm. Thích sư thúc có được tin tức gì về Ngôn nhị sư thúc không?Thích Trường Phát thở dài đáp:– Trong ba vị sư huynh sư đệ chúng ta thì nhị sư