80s toys - Atari. I still have
Lan Lăng Vương

Lan Lăng Vương

Tác giả: Dương Thiên Tử

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 322444

Bình chọn: 7.5.00/10/244 lượt.

nề, cố lấy lại tinh thần mới đi ra được khỏi tòa nhà này.



Hương Vô Thần, tứ tôn giả, địa cung.

Hương Vô Thần rốt cuộc có thân phận gì? Diệu Âm Tiên Tử mà Nhan Uyển nói là ai?

Thì ra mọi việc không đơn giản như những gì tôi tưởng. Đằng sau vị đạo nhân thích làm đẹp này còn che giấu một thế lực thần bí vô cùng khổng lồ.

Đã vài lần “lãnh chiêu” của Nhan Uyển, thực ra tôi chỉ không muốn nàng được gả về Tư Không phủ chứ không có ác ý gì. Không ngờ nàng ta lại hận tôi thấu xương, muốn đưa tôi vào chỗ chết.

Nghe khẩu khí của Vô Thần đạo nhân ban nãy thì hình như ông ta muốn lấy mạng tôi chỉ dễ như lấy mạng một con kiến.

Sau lưng ông ta là người như thế nào? Vì sao lại kiên quyết có được gương Thanh Loan?



Tôi gần như chạy trốn về phòng mình, thở hổn hển, dáng vẻ thẫn thờ. Cảm giác dường như mình đang bị những lớp sương mù dày đặc bao quanh, không nhìn rõ phương hướng, cũng không có khả năng đánh trả.

Đừng nói tới sứ mệnh bảo vệ gương Thanh Loan, chỉ sợ đến cái mạng nhỏ của mình cũng khó giữ nổi! Nhưng cho dù có phải mất mạng thì tôi cũng phải chấp hành sứ mệnh của nhà Đoạn Mộc.

Nếu có người lạm dụng năng lượng của gương Thanh Loan để xoay chuyển càn khôn thì thiên hạ tất đại loạn. Mà lịch sử giống như những quân bài domino, chỉ cần đổ một quân là đổ hết cả bàn. Nếu lịch sử không thể vận hành theo hướng mà nó đã định thì mọi thứ được xây dựng trên cơ sở trước đó đều có khả năng hóa thành hư vô. Nếu lịch sử bị thay đổi thì tương lai cũng sẽ thay đổi theo. Vậy thì trên đời này sẽ không còn người tên Đoạn Mộc Liên nữa.

Bởi vậy, là người kế thừa gia tộc Đoạn Mộc, vì người, vì mình, tôi phải bảo vệ gương Thanh Loan.

Ngoài khung cửa sương rơi rất dày, trời về đêm lạnh dần, tôi ngồi một mình bên cửa sổ, trong lòng dấy lên một cảm giác bất lực và yếu đuối chưa từng có.

Trước mặt lại hiện lên chiếc mặt nạ màu bạc nanh ác… Trong tim cảm thấy nửa ấm áp, nửa thất vọng. Tôi vòng tay ôm lấy thân mình, thân hình bé nhỏ lạnh lẽo co rút lại.

Có ai biết rằng tôi lúc này thật sự rất sợ hãi?

3.

Mở mắt ra, đập vào mắt tôi là một bức tường màu hồng phấn, rèm che màu trắng sữa, cái bàn sách màu vàng nhạt… Trên đó còn đặt cuốn “Ẩm thủy từ” mà tôi thích nhất. Ngơ ngác phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường rộng lớn êm ái, bên gối còn mấy con thú nhồi bông, trong phòng tràn ngập mùi hương nước hoa Miracle đã lâu không ngửi thấy.

Tôi… về nhà rồi sao? Tôi kinh ngạc và vui mừng ngồi dậy, ngơ ngác đi ra khỏi phòng, men theo cái cầu thang lát đá hoa đi xuống lầu.

Trong gian phòng khách quen thuộc, ông nội đang ngồi trên chiếc ghế mây kê sát ban công đọc báo, bố mẹ cũng đã đi du lịch trở về, bên cạnh còn mấy chiếc va li rất lớn, đang ngồi trên sofa xem ti vi.

Tôi ngẩn người ra nhìn cảnh tượng trước mắt, quầng mắt cay nóng, cổ họng nghẹn ngào, nhất thời không nói được gì.

Đúng lúc này thì ông nội, bố mẹ cùng quay lại nhìn tôi, sắc mặt hiền từ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định và khích lệ, ông nội nở một nụ cười hiền lành và nhiều ý nghĩa, nói: “Tiểu Liên, dũng cảm lên, chúng ta vẫn luôn ở đây.”

Tôi thấy tim mình thật ấm áp, rồi nước che mờ tất cả, tôi đưa tay ra, bất chấp tất cả để níu lấy họ, nhưng rồi tôi sảy chân trước, cả người ngã nhào xuống. Tôi ngồi bật dậy, mở bừng mắt, cảm giác rơi xuống ban nãy vẫn còn rất chân thực, nhưng trước mắt tôi lại là một cảnh tượng khác…

Khung cửa sổ bằng gỗ khảm hoa văn, chiếc bàn gỗ hoa lê với những đường vân màu đỏ đậm, trên bàn đặt một đài nến bằng đồng khắc hình kì lân. Trước sập được che một lớp màn mỏng, trên người là bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng màu xanh lam mềm mại, rất dễ chịu. Tôi chợt thấy thất vọng, đưa tay lên lau những giọt mồ hôi túa ra trên trán, rồi đứng lên đi tới bên cửa sổ.

Mấy ngày nay cứ mưa lất phất, không khí ngập trong mùi đất ướt, mở cửa sổ ra, hơi lạnh tràn vào. Tôi khép mắt, giang rộng cánh tay, hít sâu một hơi… Tôi thấy lồng ngực mình mát mẻ hơn rất nhiều, mở mắt ra lần nữa, thấy một bóng người cao ráo đang đứng trước cửa sổ của tôi, cầm y kim quan, gương mặt tuấn tú, là Vũ Văn Dung.

Chàng hơi sững lại nhìn tôi, dường như sự u buồn và nhẹ nhõm ban nãy của tôi đều đã hiện lên trong mắt chàng, thấy tôi kinh ngạc nhìn chàng, trên mặt chàng hiện lên một vẻ phức tạp, đôi mắt đen láy khó phân biệt được hỉ nộ, nhướng đôi mày kiếm lên, lạnh nhạt nói: “Đi thôi! Hôm nay sẽ có kịch hay.”

Để phù hợp với phục trang của Vũ Văn Dung, tôi cố ý chọn một chiếc váy hoa nhí màu xanh đen với những đường chỉ thêu màu bạc, kết hợp với một đôi hoa tai có tua rua màu bạc rủ xuống. Uyển chuyển đi tới bên cạnh chàng, trông hai người có vẻ khá xứng đôi. Sánh vai nhau đi tới Ngọc Kim Điện ở Bắc Uyển, tôi thấy cửa điện đã mở rộng, một cơn gió mát mẻ thổi qua, mang theo một mùi rượu rất nồng. Vũ Văn Hộ mở yến tiệc long trọng tại Ngọc Kim Điện, quả nhiên là hình như có đại sự xảy ra.

Tôi cùng Vũ Văn Dung vấn an những người khác, hình như tâm trạng của Vũ Văn Hộ khá tốt, chỉ vào vị trí ghế ngồi ở hạ tọa bên phải, cười nói: “Hai con phục trang rất xứng đôi. Hôm nay là ngày vui