Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 329103

Bình chọn: 7.00/10/910 lượt.

uyện “vợ bạn không kháchsáo, chăm sóc cả trên giường”. Tốt lắm! Xem ra hắn chẳng hề có ý định chùi mépsau khi ăn vụng.

- Bạch thiếu chủ, sao thiếu chủ lại… - Lại thế này? Lâm viênngoại nuốt mấy chữ đó trong bụng. Rõ ràng ông ta biết “không nhìn những thứ vôlễ, không nghe những điều vô lễ”, chỉ là cũng may, ông ta còn chưa gả con gáimình cho kẻ bất lương này.

- Lâm viên ngoại, rất vui được gặp, rất vui được gặp. Bạch mỗnhận sự ủy thác của Long huynh đến Long phủ thăm đại tẩu. Đang nói chuyện ởtrong phòng thì nghe thông báo, chúng tôi cứ tưởng là Long huynh quay về, khôngngờ lại là… - Bạch Phong Ninh liếc nhìn Giả quản gia đang cúi đầu: - Người củaLong phủ thật thích diễn trò.

- Nói chuyện bình thường… - Vừa nói chyện vừa cởi đồ sao? Lạicòn trùm chăn nói chuyện?

- Nghe nói Lâm viên ngoại muốn mời đại tẩu nhà tôi lên đàidiễn ư? - Hắn cười ngờ vực.

Long Tiểu Hoa vừa đứng lên, đang chỉnh lại dây lưng. Khôngvội vã, hắn bước lại gần nàng hai bước rồi giữ khoảng cách phía sau nàng. Làmgì có chuyện đứng trước mặt khách chỉnh lại dây lưng chứ? Phóng khoáng cũng nênxem đối phương là ai.

- Ta có dự định như vậy. Chỉ sợ lần này ông chủ Long không cóhứng cho Long tiểu thư xuất đầu lộ diện thì sao lại để đại tẩu đến làm ở kháchđiếm chứ? - Đó là sự thực. Nàng muốn đi đâu, làm gì, cũng chẳng liên quan gìđến ai đó. Cùng lắm thì hắn cũng chỉ là quản gia làm công của nàng mà thôi.

Nói xong, hắn quay đầu nhìn nàng nhưng thấy nàng không nhúcnhích gì. Bộ mặt đáng ghét rõ ràng là đang rất để ý nhưng lại làm như không cóchuyện gì.

Tự nhiên hắn lại muốn ức hiếp nàng. Rõ ràng vẻ mặt nàng đãrất khó xử khi bị hắn ép lên giường, rõ ràng vừa nghe thấy nha đầu chạy đến báoai đó quay về thì nàng liền lao ngay ra đón, còn lớn tiếng nói hắn là kẻ háosắc nữa chứ.

- Đúng đúng. Bạch thiếu chủ đã nói như vậy, còn ý của Longtiểu thư thế nào?

- Tôi…

Nàng đang định lên tiếng trả lời. Nàng làm việc ở khách điếmcó ăn có uống cũng tốt rồi. Việc gì phải vất vả chạy ra ngoài đóng vai hổ chongười ta đánh nữa. Nàng không cần.

- Long nhi muốn giày vò mình đến Hồng Kiều hội tiếp sao? -Bạch Phong Ninh hơi cúi xuống, thì thầm bên tai nàng: - Phàm là những chuyện đểLong huynh thay mặt làm chủ, chẳng có chuyện gì tốt cả.

Ngụ ý của câu nói là: Dù muốn để người khác lo thay chuyệncủa mình thì cũng nên chừng mực thôi.

- … - Nàng ngẩng lên nhìn Bạch Phong Ninh và cảm thấy hơi sợhắn giẫm phải trái tim nhỏ bé của mình. Trong đầu hiện lên cảnh tượng ai đóđứng trước mặt nàng nói: “Muội có thể hiểu chuyện hơn chút được không? Đừng cóchuyện gì cũng ỷ lại vào người khác”. Nói thật là nàng vẫn chưa hết oán hận.Nàng vẫn giữ hình tượng ham ăn, cố chấp. Cuối cùng, nàng vẫn phải dựa vào ngườikhác, chẳng hề động tay, nhưng không có nghĩa là người khác có thể làm gì vớinàng cũng được.

Vì nàng không có tài cán gì nên hắn mới coi thường nàng, nênmới bắt nàng đi làm tiểu nhị cho mắt mặt. Vì ghét nàng ỷ lại nên hắn mới đưanàng đến Hồng Kiều hội cho người ta chọn. Vì nàng ham ăn nên hắn mới dùng cáchnày để nàng hiểu được rằng một cô nương như vậy sẽ không ai cần.

Nàng hiểu rồi.

Chẳng phải là đừng ỷ lại vào người khác, phải độc lập sao?Kiếm được tiền cũng không khó như vậy. Chẳng qua vì nàng không chăm chỉ làmthôi. Chỉ cần nàng muốn thì sẽ làm được. Nhân vật nữ trong tiểu thuyết đều làmgì được mọi người yêu thích đấy thôi. Tự lập, điều này không phải chuyện gì quákhó. Nàng cũng có thể không cần dựa vào hắn để sống.

Phải thay đổi ngay từ hôm nay!

- Tôi sẽ đóng.

Đây là lần đầu tiên động cơ và ý chí của nàng mang tính chínhnghĩa.

Nàng muốn chứng minh, nàng không phải là kẻ ỷ lại. Nàng cóthể không cần hắn.

Bạch Phong Ninh không nói gì, chỉ nhìn nàng siết chặt nắmtay, mặt đầy quyết tâm. Nước cờ này không ở trong tính toán của hắn nhưng “vôtình cắm liễu”[1'> lại khiến hắn đạt được chiến thắng.

[1'> Trong câu “Cố tình trồng hoa, hoa không mọc. Vô tình cắmliễu, liễu xanh um”, để chỉ những sự việc ngẫu nhiên, những thành quả may - rủikhông ngờ tới.

Hắn là kẻ ngốc! Đối phó với người như vậy phải dùng trái timmới cầm chắc phần thắng. Cục diện lúc này, hắn buộc phải đi một bước tính mộtbước, chỉ hy vọng kẻ này có thể tự lập trước khi Long Hiểu Ất trở về cho BạchPhong Ninh hắn thấy.

Long Hiểu Ất chống tay bên giá sách, nhíu mày, nhếch môi.

Hắn đang đấu tranh. Hắn nhìn vào tên cuốn sách với nội dungtuyệt đối mất trí đó mà đấu tranh.

Chỉ đến khi tiếng Tiểu Bính từ xa đến gần thì hắn mới xoayngười trầm tĩnh hỏi:

- Tất cả đã xử lý xong chưa?

- Rồi ạ. Theo ý của đương gia đều bàn giao với các cửa tiệmrồi ạ. Đương gia thật sự không định ở lại thêm mấy ngày nữa chứ? Trước đây,chúng ta thường đi đến Tết mới về cơ mà.

- Ở phủ ta còn chuyện chưa làm xong, phải quay về thôi. - Hắnkhông nói nhiều, xoay người chuẩn bị đi. Đi được hai bước thì dừng lại, hắnquay đầu nhìn lên giá sách, thở dài, phẩy tay bảo Tiểu Bính: - Ngươi ra ngoàiđợi trước đi.

- Hả? Vâng… - Tiểu Bính nghi ngờ nhìn vẻ khác lạ của đươnggia nhưng ý của đương gia như vậy thì chỉ có thể làm mà không được hỏi gì, tuânth


XtGem Forum catalog