
ạch mã hoàng tử nho nhã thì sao có thể cùng loại với nhữngkẻ thô lỗ bỗ bã, khác nhau một trời một vực được chứ? Đã thế lại còn câu kếtvới Mẹ kế đen tối nữa. Long Tiểu Hoa thật sự không hiểu chút nào.
Long Hiểu Ất khi không vui thường chau mày, nheo mắt, toànthân toát ra khí lạnh. Đứng bên cạnh hắn thì e là đến một con mèo cũng bị đôngcứng, chổng bốn vó lên trời. Mọi người đều biết khi hắn nổi giận thì phải giữkhoảng cách an toàn với hắn để tránh không cẩn thận làm cho hắn giận thêm. Hơnnữa, nàng lại là người thường xuyên làm hắn nổi giận. Chính vì không thể tránhmà nàng thường xuyên bị hắn trả thù. Hắn là kẻ rất sáng tạo trong cách ngượcđãi người khác.
Nhưng sau nhiều lần thử, Long Tiểu Hoa đã nắm được cơn giậncủa ai đó. Tóm lại là nàng có thể chế ngự núi lửa bùng phát, vào lúc quan trọngnhất có thể đổ nước lạnh hạ hỏa. Vì vậy, tuy Long Hiểu Ất nổi giận rất đáng sợnhưng ít ra nàng có thể kiểm soát được trong lòng bàn tay của mình.
Song Bạch mã hoàng tử nổi giận thì hoàn toàn vượt khỏi tầmkiểm soát của nàng…
- Đại tẩu, rất vui được gặp đại tẩu.
Xì! Đại tẩu!
Đúng vậy. Từ lúc chia tay bên bờ sông, không biết nàng đãgiẫm phải sợi dây thần kinh nổi giận nào của Bạch Phong Ninh nữa. Hắn bắt đầucung kính gọi nàng là đại tẩu. Rất trìu mến nhưng không phải là cách xưng hôtình tứ. Hắn đã vứt chữ “tiền tẩu” đi rồi.
Nụ cười vẫn như trước, cái nhếch môi vẫn như trước, hắn khônghề nói chuyện với nàng, không hề chau mày với nàng. Hắn cười với nàng như vớimọi người. Nhưng nàng biết hắn đang không vui. Hơn nữa, còn rất không vui vìhắn không cầm cuốn sách sử dụng bàn tính bắt nàng học thuộc để đổi lấy đồ ănvặt nữa. Hắn cũng không hẹn hò với nàng nữa. Đến cả các cô nương cô đơn trongkhách điếm Đại Long Môn cũng tăng lên một cách kỳ lạ.
Mỗi lần có cô nương đáng thương lao vào, hắn đều tỏ ra nghĩahiệp. Đưa cô nương đó về khách điếm Đại Long Môn sắp xếp chỗ ở. Chẳng biết hắncó quan tâm chăm sóc cả vấn đề thể xác không, nhưng nàng từng thấy có mấy lầnhắn bế cô nương bị thương ở chân lên phòng, mãi sau mới y phục chỉnh tề bướcxuống cầu thang, nhìn mình nở nụ cười không hề keo kiệt, chắp tay dài giọngnói:
- Đại tẩu, rất vui được gặp đại tẩu.
Đến lúc này nàng mới hiểu tại sao Bạch Phong Ninh lại kếtgiao với Long Hiểu Ất. Hai tên nam nhân này tính tình đều khó chịu như nhau.Tuy vậy Bạch Phong Ninh vẫn còn đỡ hơn Long Hiểu Ất, hắn đạo đức hơn một chút,khi giận, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến bất cứ người vô tội nào, chỉ nhằmvào một mình nàng mà thôi. Cường độ, mật độ, nồng độ đều rất rõ, quyết khôngnương tay.
- Hôm nay, sắc mặt đại tẩu rất khá!
- Đại tẩu, trước khi Long huynh rời thành có dặn Bạch mỗ chămsóc đại tẩu. Nếu như trong nhà có việc gì cần giúp, xin đại tẩu đừng khách sáo.Cứ nói với Bạch mỗ.
- Đại tẩu, đại tẩu nhìn Bạch mỗ như vậy có vẻ không hợp lẽđâu. Long huynh chưa từng nói với đại tẩu đừng nhìn chằm chằm vào người đàn ôngkhác như vậy sao?
- Đại tẩu…
Á á á á á! Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi. Đừng gọi nàng là đại tẩunữa. Nàng rất có thể sẽ mất hết bình tĩnh, xô đổ toàn bộ bàn ghế trong kháchđiếm, sau đó túm cổ hắn, ấn lên tường mà uy hiếp: “Đại tẩu cái đầu của huynhấy. Hôm đó, ở bên sông, khi môi huynh chạm vào môi tôi, sao huynh không gọi tôilà đại tẩu? Khi huynh rủ tôi hẹn hò, sao huynh không gọi tôi là đại tẩu? Khihuynh ép tôi học cách dùng bàn tính, sao huynh không gọi tôi là đại tẩu. Đợingười đàn ông của tôi. À không… đợi mẹ kế của tôi ra khỏi thành, huynh tỏ ratrong sạch gì chứ? Làm cho quan hệ trong sạch sao? Gọi đại tẩu gì chứ? Á á á!Tôi giữ đạo làm vợ một chút không được sao? Sao huynh lại lập tức nhảy ra chếgiễu tôi, khinh tôi thay lòng đổi dạ? Chẳng phải bạch mã hoàng tử trong truyệnđều rất nghe lời nhân vật nữ chính, thuận theo nhân vật nữ chính sao? Chẳngphải huynh chỉ biết nói mỗi câu: ‘Được rồi. Muội nói gì cũng đều đúng’ hay sao?Huynh không đến an ủi tôi, mê hoặc tôi, dụ dỗ tôi, lôi kéo tôi, cứ để thần kinhtôi điên đảo cũng chẳng sao. Huynh lại còn đưa cô nương khác đến chọc giận tôi.Huynh là bạch mã hoàng tử gì chứ? Á á á á!”.
- 1227, cô không sao chứ? Con ngươi cô sắp rơi ra khỏi tròngrồi kìa. Mũi cô còn xì cả khói nữa. - 813 vừa lau bàn vừa lo lắng nhìn nàng.
- Không sao. Tôi rất thoải mái. Chưa bao giờ thoải mái nhưvậy. Ha ha ha! - Nàng ngẩng đầu lên trời cười một tràng dài.
- Đúng là sắc mặt đại tẩu rất khá. Thế này Long huynh cũng cóthể yên tâm ra ngoài làm việc rồi. Phải rồi. Vị cô nương trên lầu bị trẹo chân,vừa mới nắn lại. Phiền đại tẩu chăm sóc giúp. - Hắn cười lạnh lùng.
- … - Tốt nhất là hắn đừng có chọc giận nàng. Tiễn hắn xongthì các cô nương đáng thương kia sẽ chạy về nhà mình ngay. Ở trên lầu chăm sócchiều chuộng xong rồi, giờ xuống đây quan tâm hỏi han quan tâm gì đại tẩu chứ?Hắn quen cái thói gì vậy? Xì! Muốn chọc tức nàng sao? Hắn cũng không nghĩ xemnàng là ai? Nàng là Long Tiểu Hoa. Hãy xem nàng tung đòn phản công đây.
- 813, mai tôi muốn xin nghỉ. - Nàng cố ý cao giọng bay quaBạch Phong Ninh truyền đến chỗ 813 đang lau bàn.
- 1227, cô xin nghỉ thì nói với tôi làm gì?