Polly po-cket
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328630

Bình chọn: 7.00/10/863 lượt.

ể nàng có thể ngồi mát ăn bát vàng,đến chết cũng không lo đói sao? Chắc chắn là hắn vì không muốn chịu trách nhiệmnên mới đẩy cái họa này lên đầu nàng. Lợi lộc về túi hắn còn nàng sẽ phải mangtiếng. Đúng rồi. Chắc chắn hắn có mục đích khác, âm mưu khác, ý đồ khác...

Oa a a a a a a! Sao hắn lại dùng tên nàng để mua đồ chứ? Tênnàng nghe hay lắm sao? Hắn lại còn đem con dấu của nàng theo người. Nàng dễ dãithế sao? Đừng có tỏ ra là quan hệ của họ thân thiết như vậy chứ? Nàng còn phảitái giá mà. Hắn như vậy sẽ khiến tình hình của nàng ngày càng tồi tệ. Làm saomà nàng có được tương lại tốt đẹp chứ?

Hơn nữa, hắn còn nói khi hắn không có nhà gì gì nữa. Hắn muốnđi đâu? Hắn không định ức hiếp nàng cho đến khi nàng lấy được Bạch mã hoàng tửsao? Nếu vậy, Bạch mã hoàng tử đâu thể thấy được sự đáng thương của nàng nữa.

Đúng rồi. Hắn đang “thương yêu” nàng mà.

Sao nàng lại quên mất chứ? Đúng rồi. Lần này chắc chắn hắnlại dùng thủ đoạn cay độc gì đó để chia rẽ nàng và Bạch mã hoàng tử đây mà. Hắnnghĩ biến nàng thành một người vợ hạnh phúc thì có thể che mờ đôi mắt xám tuyệtđẹp của Bạch mã hoàng tử sao? Hu hu hu! Nàng quyết không thay lòng đổi dạ đâu!

- 1227, cô ngồi đó làm gì thế? Mặt thì ngây ra, tim đập thìnhthịch, buồn bực, phẫn nộ, định giả khóc sao? - Nha đầu bê chiếc khay cúi xuốngnhìn ai đó đang ngồi xổm sau cái cột với vẻ mặt nghi hoặc.

Long Tiểu Hoa bị châm chọc thì vội ngẩng đầu lên trừng mắt,chớp chớp nói:

- 8... 813, sao cô lại ở đây?

- Đương nhiên là đi làm thuê rồi. Cô trông tôi giống ngườinhàn rỗi có tiền đến đây uống trà nghe đàn hát lắm sao? - 813 giơ cái khay tràra trước mặt nàng, nhìn sang căn phòng đang buông rèm, bĩu môi cười nói:

- Cô đi theo dõi đương gia đúng không? Ái chá! Cô đúng là cóchết cũng không chừa. Đàn ông ra ngoài làm ăn mà cô cũng ghen sao?

- 813, tôi hỏi cô một câu, cô nhất định phải trả lời cho tôibiết đấy.

- Chuyện gì vậy?

- Trong những cuốn sách mà tôi cho cô mượn đọc, có cuốn nàonói mẹ kế không đối xử tệ với kẻ đáng thương không?

- Không có. Đều đối xử rất tệ. Nhưng đối xử tệ cũng khôngsao. Dù sao cuối cùng cũng có bạch mã hoàng tử đến ôm cô nương đáng thương lêngiường để thương yêu mà.

- ... Tôi không hỏi cô chuyện trên giường.

- Nhưng mỗi lần cô cho tôi mượn sách, cô đều thích thú nóinhững tình tiết đó rất hay mà. Cô đâu có để ý đến những âm mưu thủ đoạn của cácnhân vật.

- ... - Đủ rồi. Hôm nay, nàng về đọc lại những đoạn âm mưu đólà được chứ gì?

- 1227, hình như tôi thấy đương gia đứng dậy chuẩn bị rangoài. Cô có cần tránh đi không?

- Hả? - Sau tiếng đó, nàng lập tức như con bọ chét nhảy đựnglên.

- Trời ơi! Trốn ở đâu? Trốn ở đâu? 813, cô mau tìm chỗ trốncho tôi đi. Tôi không thể để hắn bắt gặp tôi lén theo dõi hắn đi với người phụnữ khác được. Hắn sẽ giết tôi mất. Hắn sẽ lại phạt tôi phải đứng bên bờ tườngcả tối mất thôi.

- Hả? Gì cơ? Hình như chuyện đó có liên quan gì đến tôi đâu?

- Cô nghĩ tôi chết rồi thì còn có người cho cô mượn sách đọcsao?

- …

Long Hiểu Ất giơ tay vén rèm đi ra, hơi nhếch mép nhìn chiếccột gỗ trống không, chỉ còn lại vết răng quen thuộc, rất không đẹp, cũng khônghoàn toàn ngay ngắn. Hắn hứ một tiếng, ung dung đi xuống cầu thang. Hai bóngngười vội vàng lướt qua chân hắn. Hắn không nhìn rõ nhưng cũng đoán ra phầnnào.

Hắn dừng bước, đứng trên cầu thang, tay vịn vào cột gỗ, lướtqua trà quán đông người. Đài diễn đó đã được chuẩn bị xong chỉ đợi người lênbiểu diễn. Hắn thấy hai cái bóng đang nấp phía sau đó động đậy.

- Hắn có nhìn lại đằng này không? Có không? Có không? - Vừarun rẩy vừa muốn quay đầu nhưng lại không dám, Long Tiểu Hoa chỉ cảm thấy mìnhđang nổi da gà. Dù bên cạnh nàng có đông người chen chúc nhưng nàng cũng khônghề cảm thấy an toàn. Trực giác mách bảo rằng có một ánh mắt nóng như lửa nhưnglại vô cùng lạnh lẽo đang dõi thẳng, dò xét nàng từ đầu đến chân.

- Chắc là không đâu. Đương gia đang đứng ở cầu thang nhìn đàidiễn. Từ trên cao nhìn xuống rất đẹp! Ái chà! 1227, thực ra cô có phát hiện ralà đương gia có phong thái rất uy nghiêm không? Tôi thấy các vương tôn công tửtrong kinh thành cũng đều có phong thái đó. - Vừa quý phái lại vừa oai phong.Cô đã tìm được từ miêu tả phong thái đó trong tiểu thuyết.

- Hắn là kẻ tà ác thì có. Hắn luôn giấu bản chất của mìnhđằng sau tướng mạo đẹp đẽ đó.

- Hỏng rồi. Hình như đương gia đang đi xuống. Cô nấp sau đàidiễn đi để tôi tìm cái gì đó che cho cô. - 813 nói rồi đẩy cánh cửa phía saura, vội vàng buông rèm xuống.

Tìm thứ gì đó để che, tìm thứ gì đó để che. Lúc này, nàng tìmđâu ra thứ gì đó để che đây. Long Tiểu Hoa gõ trán nhìn đống gươm đao, đạo cụđầy ở góc tường phía sau đài diễn, rồi lại thấy các diễn viên đang vội vàng hóatrang, họ hoàn toàn chẳng chú ý đến kẻ đáng thương vừa chui ở đâu ra này.

Phía sau nàng vọng lại tiếng bước chân nặng trịch, mồ hôitrên trán nàng bắt đầu vã ra. Nàng liếc mắt nhìn thấy một bộ hóa trang hình conhổ đặt trên chiếc hòm, liền vội vã mặc bộ đồ đó vào.

Lần này sẽ không có ai nhận ra nàng đâu. Híc híc híc!

Tiếng bước chân đó ngày càng gần hơn. Sau đó