
i khiếnbản thân không kịp thích nghi.
Nàng nhìn vào đôi môi hắn mà muốn nhào đến nhưng hắn lại cố lùi lại, không để nàng chạm vào. Nàng không cam lòng phản đối:
- Những cô nương kia đều chỉ như vậy thôi, cả đời chẳng có ước mơ, sốngnhư vậy thật không đầy đủ. Ai bảo chàng không thích màu trắng chứ? -Tình yêu đầu của nàng là màu trắng. Điều này không cách nào có thể thayđổi được.
- Màu dễ bẩn, lại khó giặt sạch thì có gì hay ho mà nàng thích chứ?
- Vậy chàng, cái kẻ lúc nào cũng muốn là cha người ta, nghĩ một đằng nóimột nẻo, thì có gì hay ho để thiếp thích? - Ngụ ý của câu này: Thíchchính là thích, muốn thay đổi cũng chẳng có cách nào. Người ta đã chịurồi thì cứ vậy mà tiến tới đi.
- Thích ta thật đúng là khó cho nàng. Ngại quá!
- Vẫn ổn mà. Chỉ cần chàng bớt khó chịu đi. Hôm nào cũng đáng yêu như hôm nay thì thiếp sẽ càng thích hơn... Này! Chàng tránh xa thiếp ra là ý gì thế?
- Không muốn cho nàng hôn nữa. - Hắn dùng ngón tay gõ vào trán nàng, đẩy nàng ra xa.
- Vừa khen chàng đáng yêu, chàng lại bắt đầu khó chịu rồi. - Nàng kéo hắn lại, hai tay vòng qua vai hắn, kéo cổ hắn nói: - Lần này để thiếp điphiên bang nhé. Cha chồng nói, chỉ cần thiếp đi, người sẽ công nhậnthiếp là con dâu.
- Không cần ông ấy thừa nhận. Ta thừa nhận là đủ rồi. - Hắn giơ tay gõ gõ vào cái đầu để thể hiện sự khen ngợi.
- Nhưng thiếp cũng muốn có được tình yêu của chàng, là chỗ dựa cho chàng. Thiếp muốn hiếu thuận với chàng mà.
- ... - Hai chữ “Hiếu thuận” nghe thật khó chịu.
- Lập công một lần, dùng được cả đời. Kế hoạch hay đấy chứ.
Hắn suy tư. Nếu thật sự muốn giữ nàng lại bên mình thì hắn không thể khôngthừa nhận, nàng thật sự cần có một danh phận an toàn bên hắn. Hắn chỉkhông yên tâm rốt cuộc ông già đó đang có mưu tính gì. Liệu ông ta cótốt bụng cho nàng cơ hội lập công bằng một nhiệm vụ đơn giản như vậykhông?
- Cho dù gặp phải chuyện gì thì nhất định nàng cũng phải quay về. - Hắn muốn nàng hứa với mình.
- Chàng yên tâm. Nơi của những cô gái ngực to thì có gì hay ho khiếnthiếp phải lưu luyến chứ? - Nàng vỗ vỗ vai hắn, ưỡn ngực hứa. Hứa xong,nàng trở lại với khuôn mặt và cái miệng của Long Tiểu Hoa, chu môi muốnhôn: - Người ta đã hứa với chàng một chuyện. Chàng cũng nên thỏa mãnngười ta một lần đi chứ.
- Chuyện gì? - Hắn nhìn nụ cười nham hiểm của nàng thì lập tức đề cao cảnh giác, chỉ thấy nàng thì thầm bên tai:
- Lão gia, người ta muốn chàng nói một câu... chàng nói cho người ta nghe đi.
Nói xong, nàng thì thầm bên tai hắn câu đó.
- Nào! Nói cho người ta nghe đi.
- ...
- Chàng đừng im lặng nhìn người ta như thế nữa. Nói đi mà.
- ...
- Người ta muốn nghe.
- ... Nương tử... ta muốn làm.
- Xì! Ha ha ha ha ha! Ối mẹ ơi, vẻ mặt của chàng buồn cười quá! Đỏ ửng lên rồi. Thật thú vị!
- Long Tiểu Hoa! Nàng chép điều răn nhi nữ năm trăm lần cho ta. Thiếu một lần cũng không được đi ngủ.
- ... - Vui quá hóa buồn! Con người này thật sự không biết đùa chút nào. Xì! Phải cẩn thận mới được.
Tại bàn ăn sáng của phủ Huyên Vương, Thập cửu điện hạ ăn vận cao quý đangdùng bữa. Huyên vương phi vẫn còn đang ngái ngủ, đầu óc cứ để đi đâu đó. Bạch Phong Ninh cầm đũa sảng khoái. Hắn liếc mắt nhìn đại tẩu đang kiệt sức của mình. Quả là không thể không suy nghĩ. Hắn giơ một chân đá đầugối của đại tẩu.
Long Tiểu Hoa vô tội đã bừng tỉnh. Nàng chớp chớp mắt, ánh mắt mơ màng hỏi:
- Sao lại đá tôi?
- Long Nhi, tốt nhất muội đừng nói với ta là tối qua khi ta đang liềuchết để giữ gìn sự trong sạch ở trong nhà tắm, vì muội mà giữ thân nhưngọc thì muội lại đang làm chuyện gì đó có lỗi với ta nhé.
- Tối qua ư? Tôi mệt muốn chết, làm gì có thời giờ mà băn khoăn nhiều đến thế. - Nàng liếc hắn vẻ coi thường, lại còn không biết sống chết ngápmột cái.
Bạch Phong Ninh hứ một tiếng lạnh lùng:
- Mệt đến mức không có thời gian nghĩ đến Bạch mỗ sao? Đại tẩu, ác liệt thế sao?
- Đúng là rất ác liệt. Bả vai của tôi, đau đau đau… Huynh có biết chàngức hiếp tôi thế nào không? - Với bộ mặt khốn khổ, nàng giơ năm ngón tayrun rẩy ra trước mặt Bạch Phong Ninh.
Bạch Phong Ninh ngước mắt liếc nhìn bàn tay đó, hắn cảm thấy luồng khí u ám ứ đọng trong lồng ngực mình. Giọng hắn trầm trầm:
- Hứ! Chỉ là năm lần mà thôi. Đại tẩu, có gì phải lạ đâu, xem ra Longhuynh cũng chỉ được đến thế thôi. - Nàng còn dám nói với hắn số lần mình bị chà đạp, thực sự coi hắn là loại đàn ông coi chuyện phong độ nhưthức ăn rồi. Lấy cái chuyện này ra để kích động nam nhân, thật đúng làtự tìm lấy phiền phức!
- Cái gì năm lần? Chàng đâu có tốt với tôi như vậy. - Long Tiểu Hoa đậpbàn tố cáo ai đó vô nhân đạo. Người bị tố cáo liếc mắt nhìn nàng rồi lại tiếp tục dùng bữa sáng.
Bạch Phong Ninh ngây người. Không phải là năm lần ư? Chẳng lẽ là…
- Mười lăm lần sao? - Họ Long kia, hắn có cần phải hận nàng đến thếkhông? Không có phong độ cũng bỏ qua. Hắn còn làm đến mười lăm lần sao?Sao vậy? Bây giờ hắn định thách thức Bạch Phong Ninh ta một đêm baonhiêu lần? Xì! Nghĩ rằng nhiều lần là giỏi ư? Điều này có thể coi là tâm lý biến thái thất thường không? Theo luật pháp, tội danh ngư