
p với cụm từ tuyệt diệunày chứ?
- Không giấu gì ngài, Nội Hàm và Tiểu Hoa cũng có thể coi làbạn bè thân thiết. Khi ngài không có ở phủ, Nội Hàm và Tiểu Hoa thường ra ngoàichơi với nhau.
- Long mỗ cũng có nghe nói. Cảm ơn Lâm tiểu thư ngày thườngvẫn chăm sóc cho thê tử của ta. - Hắn nở nụ cười, thái độ tỏ ra như một điềuđương nhiên.
- Haizzz! Không phải hiền điệt đã bỏ Long tiểu thư rồi sao?Sao còn gọi là “thê tử” được chứ? Cách xưng hô này có vẻ không ổn. Nếu đồn rangoài thì còn ra thể thống gì nữa. - Nghe hai từ nhức tai ngứa mắt đó, Lâm viênngoại cười khà khà châm chọc.
- Lâm viên ngoại dạy rất phải, chỉ có điều nhiều năm đã thànhquen, Long mỗ ngại thay đổi và thấy cũng không có gì.
- Ha ha! Lâm mỗ biết hiền điệt là người niệm tình xưa nghĩacũ. Tuy khách điếm nhà họ Long có ơn chi ngộ với hiền điệt nhưng bây giờ đãkhác. Hiền điệt vẫn giữ cô tiểu thư nhà họ Long đó ở phủ mà không đuổi cô ta đithì đã được coi là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Hiền điệt đã hai mươi lăm tuổi,không thể vì cô ta mà làm lỡ chuyện lớn cả đời của mình được. Lâm mỗ sớm nghenói hiền điệt mến người con gái tinh thông cầm kỳ thi họa, dịu dàng duyên dáng,khí chất độc lập nên đã đưa tiểu nữ đến ra mắt hiền điệt. Biết đâu tiểu nữ nhàta có thể lọt vào mắt xanh của hiền điệt. Có phải hiền điệt cũng đã suy nghĩ vềchuyện hôn nhân Lâm mỗ đề nghị lần trước? - Nói đoạn, Lâm viên ngoại liếc nhìncon gái mình mấy lần.
Không đợi Long Hiểu Ất lên tiếng, Lâm Nội Hàm bỗng bước lênmột bước rồi quỳ gối xuống đất nói:
- Cha, chuyện hôn nhân của con gái, xin cha để con gái tựchọn. Con gái không thể lấy Long đại đương gia được.
- … - Long Hiểu Ất nhíu mày, lời còn chưa nói ra đã kịp nuốtvào, hắn chú ý đến Lâm Nội Hàm đang quỳ dưới đất và quyết định im lặng đối vớichuyện nhà họ Lâm là đúng đắn.
Lâm viên ngoại hoàn toàn không ngờ con gái mình lại đột nhiênquỳ xuống từ chối chuyện hôn nhân. Ông ta đứng bật dậy, cao giọng nói:
- Cái gì? Con nói ngốc nghếch gì thế? Mau theo ông chủ Longđi.
- Nội Hàm biết là mình quá đường đột nhưng thực sự Nội Hàm cólý do không thể theo được. - Nội Hàm cụp hàng mi cúi xuống nhìn nền nhà.
- Hừ! Không phải Lâm tiểu thư cũng đợi bạch mã hoàng tử đếnđấy chứ? - Hắn bật cười, nhấn mạnh từng từ từng chữ. Đầu óc cô nương này cònquá đơn giản, cần điều chỉnh một chút mới có thể thay đổi được.
- Nội Hàm… Nội Hàm là bạn thân thiết của Tiểu Hoa, Nội Hàmkhông thể cướp phu quân của cô ấy được. Dù Long đại đương gia đã bỏ Tiểu Hoanhưng cô ấy vẫn ở Long phủ, thường xuyên giáp mặt nhau. Dù đương gia khôngthích Tiểu Hoa thì vẫn phải có trách nhiệm với cô ấy. Nội Hàm không muốn mất đingười bạn tốt và cũng… cũng không muốn… chung phu quân với người khác.
Hai người ngoài cửa nghe những lời đó mà cắn răng, nắm chặttay, hận là không thể xông vào đẩy ai đó xuống nền nhà mà đánh cho một trận.
- Tiểu thư, cô ta lại bắt đầu rồi. Thế chẳng phải là bảođương gia đuổi tiểu thư ra khỏi Long phủ sao? Lấy lui để tiến, cô ta còn nói côta đã nhiều lần xem những cuốn sách tình cảm mà chúng ta hay đọc. Cô ta vốn cóâm mưu, biết đâu lại trốn vào đâu đó nghiên cứu hằng ngày. - Tiểu Đinh đứng phíasau lắc lắc Long Tiểu Hoa.
- Khốn khiếp! Còn trách nhiệm nữa. Ta mong bà mẹ kế Long HiểuẤt đó có trách nhiệm khi nào chứ? Hắn chuyên ngược đãi ta thì có. Tiểu Đinh, emnói xem ta tệ đến mức cần có đàn ông chịu trách nhiệm sao? Đợi ta tìm được bạchmã hoàng tử, đợi ta…
Nàng đang nghĩ cách thể hiện chí khí của mình thì trong nhàvọng ra giọng nói của Long Hiểu Ất:
- Như vậy là tình bạn giữa Lâm tiểu thư và thê tử của ta rấtthân thiết. Thảo nào những ngày Long mỗ không ở nhà thường nghe nói Lâm tiểu thưvà cô ấy tặng quà cho nhau.
- Ý ngài là gì ạ?
- Ý ta là những thứ son phấn hay y phục ấy. - Long Hiểu Ất vêcằm, liếc nhìn Lâm tiểu thư đang quỳ dưới đất mà không ngại ngần thể hiện mình.Bất kỳ cơn gió thổi làm lay động cây cỏ nào ở cái nhà này thì hắn đều nắm rõnhư lòng bàn tay. - Lâm tiểu thư coi trọng thê tử của ta như vậy thật là đángquý. Lần này trở về, Long mỗ cũng mang về khá nhiều thứ. Sau này không phiềnLâm tiểu thư nhọc lòng vì cô ấy, những món quà của Lâm tiểu thư cũng không cầnđưa đến Long phủ nữa.
- … - Lâm Nội Hàm giật mình cụp mi xuống khiến Lâm viên ngoạichẳng hiểu gì chớp chớp mắt.
- Hiền điệt nói gì vậy? Tiểu nữ tặng cho Long tiểu thư thứ gìsao?
- Cũng không có gì. Chỉ là những thứ mà Lâm tiểu thư khôngdùng đến thôi. - Hắn không nói rõ mà chỉ nhếch môi nhìn Lâm viên ngoại cười: -Xem ra chuyện hôn sự này phải đợi Lâm viên ngoại và Lâm tiểu thư thống nhất mớiđược. Long mỗ tạm thời chưa cần phải suy nghĩ vội. - Dù sao cũng không ai để ýđến cảm nhận của hắn. Người quỳ dưới đất kia lại cứ tự cho rằng mình đã được gảvào nhà họ Long rồi.
- Ơ… Điều này… Hiền điệt đừng vội, đợi ta về nói chuyện vớitiểu nữ đã. Con bé này được nuông chiều từ nhỏ nên khó tránh khỏi có chút ươngbướng.
- Long mỗ cũng sớm lĩnh giáo qua tính ương bướng của tiểuthư. Không sao, Lâm viên ngoại cứ từ từ dạy bảo. - Dạy bảo không được, hắn cũngchẳng ngại mà bày cho ông ta vài chiêu cả