
h lùng nhìn nàng, rõ ràng là không tán đồng. Hắn quay lưng lại nói với nàng:
- Nàng về nhà thu dọn hành lý đi.
- Hả? Phải lên đường nhanh thế sao?
- Tối nay, ta sẽ đưa nàng về thành Đồng Khê. - Hắn cứ thế nói mà không hề nghe xem nàng nói gì: - Mãi mãi không bao giờ quay lại kinh thành nữa.
- ... Lão gia... có ý gì thế?
- Sau khi về phủ, ta sẽ đưa hưu thư cho nàng. Sớm muộn gì nàng cũng phải rời đi thôi.
- ... Làm gì mà lại bỏ thiếp? Thiếp lại làm sai chuyện gì sao? - Saokhông thể nói chuyện tử tế được chứ. Một câu không hợp ý, nói bỏ là bỏsao? Hắn có thói xấu gì vậy?
- Nàng không nghe lời chồng, trái đạo làm vợ, làm việc hồ đồ, không hiểuthế nào là kính hiếu, ôn nhu. - Muốn tìm lỗi lầm của nàng thì có rấtnhiều. Hắn có thể đọc ra cả đống. Bảo nàng đi thì nàng cứ đi đi. Hắn đâu có phải là bạch mã hoàng tử gì đó. Ở bên hắn sẽ không có kết cục tốtđẹp đâu. Hắn sớm biết Hoàng đế sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, sẽ đi nước cờ này đối với hắn thôi: - Ta ghét nhất là loại nữ nhi tùy hứng,không được học hành.
- ...
- Không được bĩu môi, không được khóc.
- ...
- Ta ghét! - Những chiêu thức làm nũng có hiệu quả đều khiến hắn thấy ghét.
- ... - Nàng mấp máy môi, lầm bầm mấy câu.
Hắn nghe không rõ, chau mày hỏi:
- Gì vậy?
Nàng cúi đầu rồi bỗng hét lên:
- Vậy thì huynh cứ ghét đi. Ai thèm để ý đến huynh chứ? Huynh là lão giathì có gì ghê gớm chứ? Tôi làm gì cũng luôn bị huynh ức hiếp. Hầu hạhuynh ư? Dù sao tôi cũng không xứng với huynh, không giành được tình yêu của huynh. Tôi làm gì cũng đều không đúng. Huynh không cần phải làm khó tôi. Huynh là người kỳ quặc như vậy thì có quỷ mới biết làm thế nào đểgiành được tình yêu của huynh. Thân phận tôi thấp kém, tôi chẳng giúp gì được cho huynh. Tôi giúp huynh thì huynh chê tôi tùy hứng phiền phức.Tôi có bao giờ được huynh khen đâu. Huynh ghét tôi, tôi còn ghét huynhhơn ấy chứ. Đầu óc huynh không bình thường nữa rồi. Giết chết mình rồilại giết chết cả người khác. Tôi muốn đối xử tốt với người ta thì ngườita lại đối xử chẳng ra gì với mình.
- ... - Hắn nghe những câu đó thì hơi lùi lại.
- Huynh không hung dữ nữa sao? Hét lên đi. Tôi mới ghét huynh đấy. Tôighét kẻ đại gian thần luôn muốn bán đàn bà, làm việc xấu. Tôi ghét huynh vì những việc xấu xa huynh đã làm. Tôi còn muốn giải thích cho huynhnữa chứ. Tôi ghét huynh không về phòng ngủ. Tôi ghét huynh bắt tôi úpmặt vào tường. Tôi làm gì mà phải đi bù đắp những việc xấu do huynh làmchứ. Đầu óc tôi chỉ có dâm thư và bạch mã hoàng tử đấy. Huynh đưa giấybỏ vợ đây, tôi sẽ quay về thành Đồng Khê tìm bạch mã hoàng tử sống nốtnửa đời còn lại.
- Nàng dám đi tìm người khác thay thế ta sao? Để xem ta có đánh gãy đôichân của nàng không? - Trong lúc cãi nhau thì ai còn để ý đến những điều mình nói chứ?
- Ai cần để ý đến huynh. Muốn bỏ tôi sao? Tôi sẽ vượt tường trước cho huynh xem!
Nàng nói xong thì dùng tay gạt nước mắt, thè lưỡi ra. Nàng chẳng quan tâm bộ dạng của mình khó coi thế nào. Nàng cứ làm ra bộ mặt quỷ cho hắn xemđấy. Nàng quay người, phủi mông, tỏ ý coi thường hắn. Nàng còn cởi đôigiày thêu tức giận ném mạnh về phía hắn. Hắn không hề tránh mà để mặccho đôi giày in dấu trên bộ triều phục của mình. Sau đó, đôi giày thêurơi xuống, Huyên vương phi nghênh ngang đi qua mặt hắn với đôi chântrần.
Hắn đau đầu bóp trán nhìn vật chứng của cuộc cãi cọ. Hắn cúi xuống nhặt đôi giày nhỏ của nàng lên nắm chặt trong tay. Hắn sẽ không dung túng chonàng chơi trò ngốc nghếch “ngươi chạy ta đuổi, nghe ta giải thích” đónữa. Nàng không thể hiểu và cảm thông cho người đàn ông mang nghiệp lớn, chỉ biết chơi trò vượt tường thì gọi gì là vợ hiền chứ? Hứ. Hắn xoayngười đẩy cửa bước vào phòng. Nào ngờ tay vừa dùng lực thì các quan lénnghe cuộc cãi vã của phu phụ nhà Huyên vương gia đều bị đẩy ngã xuốngđất. Hắn thấy mọi người đang nhìn vết giày trên ngực áo mình và đôi giày thêu trong tay. Có lẽ họ đã đoán ra được vài phần. Huyên vương phi đãbỏ đi, không nói một lời. Vì trong tay không có vũ khí nên Huyên vươngphi đã vứt lại đôi giày...
Còn may là nàng vứt giày chứ không phải là rút cây trâm để ném. Huyên vương gia hung dữ là vậy mà không giữ nổi nương tử của mình. Hình tượng uynghiêm của Huyên vương gia bỗng nhiên sụp đổ hoàn toàn...
- Nhàn rỗi lắm sao? Không cần phải làm việc sao? - Hắn trừng mắt nhìn các quan viên, sải bước vào phòng. Hắn để đôi giày thêu lên bàn, chống cằmnhìn chằm chằm vào đôi giày. Đầu óc hắn chỉ quay mòng mòng mỗi câu: “Tôi sẽ vượt tường trước cho huynh xem!”. Nói hắn không kìm nổi lòng tự tônnam nhân cũng được, tham vọng độc chiếm của người cha cũng được, oaiphong của lão gia cũng được. Hắn không thể nào chấp nhận câu nói này.
Hắn đã quyết định để nàng đi. Sớm muộn gì thì nàng cũng sẽ rời bỏ hắn. Lẽnào việc ra đi và việc vượt tường lại khác nhau nhiều như vậy? Hắn không thể nhìn cành hạnh nhỏ vượt tường. Tức chết đi mất! Một đống sổ sáchchưa làm xong mà nàng còn gây rắc rối cho hắn. Vượt tường ư? Nàng khôngsợ bị hắn đánh thì cứ thử xem. Chưa biết chừng hắn sẽ dùng cử chỉ mêhoặc dụ thô lỗ nhất cho mà xem. Nà