
đầu tiên, nàng xoay xở giành lại tình yêu của hắn,hắn còn chưa hưởng thụ được gì nhiều.
Long Tiểu Hoa vừa thấy hắn có vẻ không muốn vứt bỏ mình, liền lao như bay đến ôm lấy cánh tay hắn:
- Lão gia, tối nay, lão gia muốn ăn gì?
- … - Có thể chọn ăn nữ nhân không? Khoan đã: - Muội gọi ta là gì?
- Lão gia.
- … - Rốt cuộc nàng tìm ở đâu ra cái cách xưng hô khiến người ta thảm bại thế này chứ?
- Trước mặt người ngoài, huynh là lão gia của tôi. Nghe có vẻ rất tôntrọng phu quân đúng không? Có phải là làm cho huynh rất hãnh diện không? - Nàng tự hào vỗ ngực. Đàn ông rất yêu thể diện mà. Nàng lại rất hiểuđiều đó: - Huynh tròn mắt gì thế?
- … - Vì hắn chưa đến ba mươi mà đã thăng cấp thành “lão gia” rồi nên hắn mới thế. Nhưng lão gia cũng tốt, nữ chủ nhân cũng tốt. Tùy nàng vậy.
- Lão gia vẫn chưa trả lời câu hỏi của thiếp. Tối nay, lão gia muốn ăn gì?
- … Muội cảm thấy lão gia nên ăn gì?
- Ồ! Mì suông nhé. - Tạm thời chỉ biết nấu mỗi món đó, không biết liệu có thể giành được tình yêu của hắn không?
- Tùy muội. - Dù sao cũng làm lão gia rồi, ăn thêm một bát mỳ suông khó nuốt cũng chẳng sao? Cũng đủ bất tài mà.
Sau đó, trong phủ đệ của Huyên vương gia, một đêm gió nhẹ, vì chủ nhânVương gia quản lý bộ Hộ mà phải ăn mỳ suông, họ làm kẻ dưới đương nhiênlà không có lý do gì để ăn ngon hơn chủ nhân rồi. Quốc khố lại gặp khókhăn ư? Đến cả Vương gia cũng phải ăn mì suông.
Thập cửu điện hạ cũng tốt, Long Hiểu Ất cũng tốt. Tình yêu dành cho món mỳsuông đều sâu đậm. Hắn cầm đũa lên ăn mỳ. Long Tiểu Hoa vẫn ngồi bêncạnh. Nhiều lúc nam nhân rất dễ hài lòng với những gì mình có, chỉ cầncó đồ ăn, bên cạnh có nữ nhân, có gia đình là đủ. Thế nhưng, nếu tiểuthê tử của nam nhân ấy đừng có cứ lúc người ta ngồi ăn là lại huyênthuyên thì càng tốt hơn:
- Lão gia, lão gia! Hôm nay, tam huynh của lão gia gửi thiệp mời chúng ta đến dự tiệc. - Nàng ngồi trên ghế nhưng tỳ nửa người lên cánh tay hắn,nghiêng đầu nói với hắn.
- Ừm.
- Ừm là đi hay không đi?
- Tùy muội.
- Sao có thể tùy thiếp được? Lão gia là trụ cột gia đình. Nhưng chuyện lớn đều do lão gia quyết định mà.
Chuyện lớn ư? Chuyện gì vậy? Đến nhà Tam ca dự tiệc sao? Đây mà coi là chuyệnlớn à? Từ khi hắn về kinh thành, ngoài vào cung và về phủ ra thì chỉ thi thoảng rảnh rỗi mới đến trà quán xem vở Võ Tòng đánh hổ, Tam ca, Tứ ca, Ngũ ca mời, hắn đều chẳng quan tâm.
- Ta quyết định ư? Được rồi. Vậy thì không đi. - Có thời gian thà ở nhàngủ còn hơn. Dù sao trong trường hợp đó, nàng không thích, hắn cũngchẳng thấy vui gì, không đi là tốt nhất.
- Hả? Sao có thể như vậy được? Chúng ta mới đến kinh thành, cần phải cóbà con bạn bè thân thiết chứ? Thiệp mời của gia tộc gửi đến mà chúng takhông đi thì không phải lẽ chút nào. Người ta sẽ đánh giá là thiếp không tôn trọng họ, không phải một nương tử tốt.
- … - Làm gì có người vợ hiền nào nhiều ý kiến như vậy chứ? Không nghe lão gia hắn nói không đi sao?
- Đi đi. Lão gia, hiếm khi thiếp có cơ hội ra ngoài mà.
- …
- Lão gia!
- Ngô quản gia, hãy trả lời người ta rằng ta sẽ đến đúng giờ.
- Vâng thưa lão gia. - Ngô quản gia đứng ngoài cửa đáp.
- ...- Tốt lắm! Dù sao bây giờ mọi người đều gọi lão gia là đúng rồi. Già là già mà.
- Lão gia, lão gia! Còn nữa, mấy con chó săn đó kêu thảm thiết quá. Thiếp đã cho chúng ăn rồi. - Nàng ôm lấy cánh tay hắn, lắc lư đầu nói.
- Ừm. - Hắn vừa ăn vừa đáp. Sao mà đến cho chó ăn cũng hỏi hắn chứ? Nữchủ nhân như nàng quá nhàn rỗi rồi. Đó là nữ chủ nhân, việc gì trong nhà nên làm thì cứ tự làm đi.
- Lão gia, lão gia, lão gia! Còn nữa, còn nữa… - Nàng tiếp tục ôm lấy tay hắn nói:
- Ngô quản gia, sau này nữ chủ nhân nói gì thì cứ làm như vậy. Không cầnphải hỏi qua ta. - Bát mỳ của tình yêu đã khiến hắn khó mà từ chối được. Nha đầu này thật biết tính toán, một bát mỳ suông mà có thể đánh bạihắn, điều gì cũng phải nghe theo nàng. Hắn đang thích ứng với vẻ nữ tính đặc biệt của nàng mà. Đừng mới bắt đầu đã cho hắn tận hưởng nhiều nhưthế.
Hắn buộc miệng nói ra một câu mà đã giao toàn quyền cho Long Tiểu Hoa rồi. Ngô quản gia nào dám cãi lời, vội vàng cúi mình đáp:
- Vâng thưa lão gia. Tiểu nhân lập tức sai người đi sắp xếp chỗ ở cho Bạch công tử ạ.
- … Khoan đã. Ngươi quay lại đây. Nói lại câu vừa rồi đi xem nào.
- Tiểu nhân lập tức sai người đi sắp xếp chỗ ở cho Bạch công tử ạ… Lão gia sao thế ạ?
- Long Tiểu Hoa! Ai cho muội chơi trò vượt tường ngay trong nhà ta?
Bạch Phong Ninh nhếch môi. Dường như hắn nghe được tiếng quát của Thập cửuđiện hạ ở phủ Huyên vương. Hắn nhàn rỗi nhấp một ngụm trà nóng. Thờitiết đã chuyển sang lạnh. Mùa thu ở thành Lâm Dương ngắn hơn ở nước hắnhay thành Đồng Khê. Thế nên mùa đông cũng đến rất nhanh. Quả không hổ là kinh thành. Thời tiết cũng thay đổi nhanh đến mức khiến cho người tatrở tay không kịp.
So với tâm trạng còn có thể để ý đến thời tiết của Bạch Phong Ninh, tâmtrạng của Cung Diệu Hoàng lúc này tồi tệ hơn nhiều. Hắn cảm thấy mìnhsắp uất ức đến nghẹt thở rồi. Với tính cách của hắn, tình cảnh này không phải là lúc ngồi ở nhà uống trà. Là nam tử há