
mấy cái.
Đây chắc chắn là người của cháu nàng rồi. Nàng đang vui mừng vì tìm đượcđồng minh thì người đó một tay nhấc nàng ra khỏi vùng hỗn chiến. Nànglảo đảo ngã xuống đất, khi đứng dậy thì phát hiện ra rằng thế giới nàykhông có tình bạn tuyệt đối, chỉ có lợi ích là tuyệt đối. Người đó cănbản cố ý nhân lúc nàng không đề phòng mà đẩy nàng ra khỏi vòng đấu. Nàng chỉ cảm thấy mũi mình nóng rát vì đập phải tú cầu. Những âm thanh hỗnloạn, ầm ĩ vang lên tứ phía. Nàng sờ lên chiếc mũi đáng thương của mìnhkhông biết đi về hướng nào.
Cung Diệu Hoàng đứng trên lầu chăm chú nhìn. Hắn sốt ruột nhìn kẻ nào đó đãbị đẩy ra ngoài. Thật bất tài! Phải kiên nhẫn chen vào chứ. Hắn cảm thấy vô cùng hối hận. Sao ban đầu hắn lại có một cam kết mờ nhạt như vậychứ? Sao hắn lại tin tưởng lời của kẻ không biết xấu hổ là gì như vậy?Nói sẽ bảo vệ hắn ư? Kết quả, nàng bảo vệ hắn như thế sao? Chưa được nửa đường thì đã ngất xỉu. Sau đó thì bị người ta đá ra ngoài? Lúc này, hắn hận là mình không thể nhảy xuống cho những kẻ đang tranh giành tú cầukia một trận, biến họ thành đống rác trước mặt Long Hiểu Ất.
Long Hiểu Ất không nói gì chỉ liếc nhìn Cung Diệu Hoàng, nhưng ánh mắt hắnnhư muốn nói: “Tiểu điệt của ta à, bây giờ ngươi biết thế nào là tintưởng nhầm người rồi chứ?”.
“Đó chẳng phải là kẻ bất tài mà hoàng thúc đã nuôi dạy sao?”, hắn cũng nhìn lại.
Long Hiểu Ất bị nhìn hằn học nhưng không nói gì. Hắn chỉ chú ý tới nét mặtthảm thương của Long Tiểu Hoa trong đám người hỗn loạn.
Đúng. Đó là người hắn nuôi dạy đấy. Hoàn toàn không hiểu thế nào là nghe lời, ngoan ngoãn, chỉ biết làm trái ý hắn, không cho nàng lên kinh thànhnhưng nàng lại cứ đi theo, không để nàng chịu khổ nhưng nàng lại chịubao khổ sở, không cho nàng hạnh đỏ vượt tường nhưng nàng lại loạn luân,chạy đến cướp tú cầu của cháu trai chồng. Thật đúng là kẻ càng nhìn càng khiến người ta thấy ghét. Hắn đã sai người đẩy nàng ra ngoài mà cònkhông chịu ngồi một bên uống trà ăn điểm tâm, còn đứng nhìn quả cầu nátđó làm gì? Nàng thích trò này đến thế ư? Đợi sau này, hắn sẽ treo lênđầu nàng mười mấy, hai mươi quả, rơi quả nào bị gõ đầu quả đấy, gõ đếnkhi cái đầu chứa đầy tiểu thuyết vớ vẩn của nàng chuyển sang chứa đầyđạo làm vợ thì thôi.
Hai ánh mắt tức tối cùng nhìn về phía Long Tiểu Hoa. Đương nhiên nàng biếttội lỗi chồng chất của mình đủ khiến nàng bị đâm từ sau lưng, nhưng nàng đã làm ra như thế này, đành phải mặc áo giáp đứng xem kịch mà thôi.
Xung quanh vẫn tiếp tục tranh giành, chiến đấu ác liệt. Đội áo xanh ra quyền cước, đội áo vàng gươm đao chan chát. Có vài vị đã hy sinh, vì mỹ nammà bỏ mạng. Còn mấy vị thiên kim tiểu thư ngồi bên lầu đã đứng dậy cổ vũ cho người của mình…
- Ai cướp được tú cầu cho bản tiểu thư, bản tiểu thư sẽ thưởng cho người đó năm trăm lạng bạc trắng. - Tiểu thư áo xanh hô to.
- Năm trăm lạng bạc có đáng gì. Ta ra giá một nghìn lạng. - Tiểu thư áo vàng tức giận nói.
- Bạc trắng đã là gì? Ta thưởng một nghìn lạng vàng. - Tiểu thư áo xanh tiếp tục gào lên.
Bạc tất nhiên là không bằng vàng rồi. Thế nên khí thế của đội áo xanh dâng cao…
- Ông cô tham ô. Lấy đâu ra một nghìn lạng vàng chứ? Thập cửu điện hạ,ông cô ấy tham ô. Điện hạ tra xét ông nội Hữu tướng của cô ấy đi. - Tiểu thư áo vàng gào vọng lên lầu.
- Cô cô cô, đó là toàn bộ tài sản nhà ta có. Điều này chứng tỏ ta có tình cảm sâu nặng với Tiểu vương gia mà.
- Phì! Tháng trước cô vừa nói với ta, Thập cửu điện hạ mới là người đànông trưởng thành, hấp dẫn, xứng đáng với cô. Hôm nay, cô lại thay đổirồi sao? Ta thích khí phách của Tiểu vương gia từ lâu rồi. Cướp tú cầucho bản tiểu thư, tiểu thư sẽ thưởng phủ đệ cho người đó.
Vàng không bằng nhà. Đội áo vàng tạm thời đã tiến sát quả tú cầu hơn…
- Hứ! Nhà thì có gì ghê gớm? Tiểu thư sẽ bao trọn nửa năm ở lầu xanh cómỹ nữ xinh đẹp nhất kinh thành cho người nào giành được tú cầu.
- Cô! Cô tranh giành với ta làm gì? Đáng ghét! Nửa năm thì có gì to tátchứ? Ta… ta ta tặng cả năm ngao du ở kỹ viện luôn. Có thể tận hưởng từmá mì đến các tiểu nha đầu.
Nhà không bằng đàn bà. Thứ có thể đánh bại lý tính của đàn ông tất nhiên chỉ có đàn bà rồi.
Đội áo vàng hừng hực khí thế bổ nhào về phía quả tú cầu.
Cuối cùng Long Tiểu Hoa cũng phát hiện ra sự bất thường ở đâu. Nàng khôngđuổi theo quả tú cầu nữa mà quay về bên lầu nhìn Cung Diệu Hoàng đangtức giận, nói:
- Tôi không thể làm được gì. Người ta được treo thưởng biết bao nhiêu thứ, tôi thì chẳng có gì, lấy đâu ra khí thế cơ chứ!
Cung Diệu Hoàng đứng trên lầu cười nói:
- Rốt cuộc cô có biết xấu hổ không thế. Tiểu vương ném tú cầu vào tay cômà cô còn để mất, cô còn mặt mũi hỏi tiểu vương về phần thưởng sao?
- Đó chỉ là hình thức. Tôi cũng phải có chút gì đó để tự động viên chứ. - Cổ vũ tinh thần rất quan trọng. Nhìn xem, người ta thấy phần thưởng thì lập tức khí thế cuồn cuộn.
- Cô dám tới kỹ viện, ta sẽ đánh gẫy đôi chân cô. - Thập cửu điện hạ cũng xen vào. Điều này đã thức tỉnh Cung Diệu Hoàng đang nghĩ xem nên thưởng gì:
- Đúng rồi. Cô không được phép đến lầu xanh. Nếu không, tiểu vương sẽ dóc x