Hiệp nữ khuynh thành - Quyển 1

Hiệp nữ khuynh thành - Quyển 1

Tác giả: Đường Khả Điền

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323195

Bình chọn: 9.5.00/10/319 lượt.

sẽ thấy vương phủ.”

Khuynh Thành thu kiếm, tàn ảnh nháng lên trong không trung, chớp mắt đã biến khỏi tầm mắt những người ở đây. Lúc này hoàng thượng mới thở ra được, ngã gục trên đất.

Thượng tiên! Hoằng Ngạo đáng chết, sao dám đắc tội với thượng tiên thế này?

“Hoàng thượng.. người có sao không ạ?” giọng nữ dịu ngọt vang lên bên tai ông ta.

“Đồ khốn!” một cái tát giáng xuống trên mặt cô gái: “Ai cho ngươi lắm mốm để rồi đắc tội với thượng tiên? Ngươi có biết hậu quả sẽ là gì không?”

Cô gái ấm ức nhìn ông ta nói: “Thần thiếp đâu biết cô ta là thượng tiên? Thần thiếp chỉ hết lòng vì hoàng thượng...” Nói đến đây cô ta òa khóc.

Lúc này hoàng thượng mới cảm thấy mình có phần quá đáng, ôm cô gái vào lòng nói: “Đúng là trẫm không nên trách nàng mới phải, là trẫm sai. Chỉ e...”

“Hoàng thượng thấy lo cho vương gia?”

“Dù nói gì thì ta với nó vẫn là anh em, tuy không cũng một mẹ sinh ra nhưng cũng là huyết mạch nhà ta! Kể từ khi phụ hoàng của hắn qua đời thì chi bên đó lụn bại dần chỉ còn mỗi mình hắn. Nếu hắn gặp chuyện gì bất trắc thì hoàng thúc của trẫm ở dưới suối vàng nếu biết chuyện, chỉ e ông sẽ đội mồ mà nhảy lên mất thôi!”

Người phụ nữ này lại không nghĩ thế, cô ta rót một chén trà bưng đến nói: “Hoàng thượng! Dù Hoằng Ngạo có hết thì đã sao? Người không thấy cái bộ dạng của hắn à? Phong vương cho hắn, hắn còn ấm ức không vui, có vẻ như hắn cho rằng ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về hắn! Nếu hắn không chết thì sớm muộn cũng sẽ làm phản! Nếu chúng ta ra tay sẽ bị người đời nói cạn tàu ráo máng, nhưng nếu là người ngoài ra tay, lại là một thượng tiên thì càng chẳng liên quan gì đến chúng ta cả! Và dù muốn chúng ta cũng chẳng thể cứu được, như vậy Lão tổ tông đâu có thể trách tội được? ”

Đôi mắt hoàng thượng bỗng lóe tinh quang, không nén nổi bật cười ha hả.

“Ái phi thực trí tuệ hơn người! Chiêu này rất được, quả nhiên là cao chiêu!”

Khi bọn họ đang nói chuyện thì Khuynh Thành đã đến bên ngoài vương phủ của Hoằng Ngạo. Hôm nay cô nhất định bắt hắn phải nợ máu trả bằng máu. Khuynh Thành đi đến đâu thì sát khí bao trùm đến đấy, ngay cả những người không học võ công cũng cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, Hoằng Ngạo thì càng khỏi phải bàn. Tất cả người trong vương phủ đều rời giường, cảnh giác tra xét khắp nơi.

“Vương gia! Nguy rồi!” Một tên hạ nhân vừa chạy vừa bò vào phòng Hoằng Ngạo.

“Ngoài kia là kẻ nào? Dám ngông nghênh đến phủ ta gây chuyện?” Hoằng Ngạo hỏi.

“Bẩm vương gia, là...thượng tiên ạ!”

Thượng tiên?

Hoằng Ngạo xưa nay hành động luôn cẩn trọng không ngoan, tuyệt đối không tùy tiện đắc tội với các nhân vật không nên đắc tội, với những người yếu thế, Hoằng Ngạo càng không đắc tội với họ. Sao hôm nay lại có một thượng tiên đến đây tìm hắn? Hay là... lẽ nào là thượng tiên nhà họ Diệp?

“Người đó trông thế nào?”

“Dạ! Là một cô gái ạ!”

“Cô gái?” mắt Hoằng Ngạo bỗng giật giật. Gã hừ lạnh một tiếng rồi bước ra ngoài. Nếu là thượng tiên nhà họ Diệp đến thì gã còn e dè, chứ là một cô gái thì cho dù cô ta có tu chân gã cũng chẳng thèm bận tâm, huống chi ngày nay gã đã tu luyện đạt đến trình độ Kiếm sư sơ cấp hậu kỳ lại có lão tổ tông biệt hiệu “Thiên cơ chân nhân” đứng sau làm hậu thuẫn!

“Hoằng Ngạo mau ra đây! Nếu ngươi không ra thì chớ trách tiểu thư này không khách khí, ta sẽ đạp bằng vương phủ của ngươi!” Giọng của Khuynh Thành inh tai nhức óc, vang khắp bầu trời trên vương phủ khiến một số người công lực còn thấp đã bị ù tai ùng ục, vài người khác thậm chí đã bị chấn thương, mồm trào máu tươi.

“Nội công khá thật! Xem ra hôm nay ta không thể không ra hội ngộ!”

“Vương gia ...”

Hoằng Bá Thiên Hoằng Ngạo trợn mắt, đôi mắt khát máu tràn ngập sát khí. Tên nô tài sợ quá lập tức câm miệng. Nó biết rằng nếu ho he thêm mấy câu để can ngăn chủ nhân thì nó sẽ mất mang như chơi.

Bộ áo bào xanh của Hoằng Bá Thiên Ngọa bỗng tung bay theo gió, chân gã giậm một phát, người đã bay vọt lên đứng giữa không trung.

“Cứ tưởng là ai, thì ra là ngươi.” Đã nhận ra đối phương là Diệp Khuynh Thành, Hoằng Hoằng Ngạo nhếch mép khinh bỉ.

“Hoằng Ngạo, lần trước ta chưa thể giết ngươi, nhưng hôm nay ta quyết không cho ngươi được nhìn thấy mặt trời sớm mai mọc!”

“Lần trước ta chưa thể giết ngươi, ta rất hối hận. Cho nên hôm nay ta cũng quyết không cho ngươi sống mà quay về!”

Trời đêm đang rất yên tĩnh bỗng nổi cuồng phong khiến đá cuộn cát bay tạo thành một bức tường đất đá khổng lồ vây chặt Diệp Khuynh Thành và Hoằng Ngạo bên trong. Cả hai vẫn đang đứng trên không trung, không bị luồng khí tác động nhưng những người đứng bên ngoài bức tường thì bị luồng khí tạt vào không dám mở mắt ra nữa. Những cành khô lá úa mọi ngày trông rất bình thường, thì lúc này dường như đều biến thành những binh khí sắc nhọn vô kể, chúng xé rách quần áo họ, cứa toạc da thịt họ.

Hoằng Ngạo nhìn cô gái trước mặt, gã rất băn khoăn. Không ngờ công lực của cô ta lại đột biến đến tầm cao này, đã trở thành một người tu chân.

“Hãy xem chiêu của ta!” Khuynh Thành không phí lời với gã nữa. Từ lâu cô đã muốn trả thù này, chẳng phải vì không có c


XtGem Forum catalog