
uên mất sự tồn tại của nó.
“Xem ra nhà họ Diệp đã xuất hiện một nhân tài đặc biệt, nếu không trừ bỏ nó hậu quả sau này không thể lường trước được. Nên biết, tinh cầu Lam Tử Tinh này trước nay chưa từng xuất hiện một đứa bé mà lại có tu vi cao đến vậy. Ngươi và Trường Ngọc đều là Kiếm sỹ trung cấp mãn kỳ mà linh thức lại không thể dò xét, nếu cứ như ngươi nói thì con bé ấy ít ra cũng phải là Kiễm sỹ cao cấp trở lên rồi.” Ánh mắt lão lóe lên một tia tàn độc. Lão đã ở cái tuổi thất thập này mới tu được đạo hạnh như bây giờ, thế mà một con ranh con hơn chục tuổi đã sắp ngang tầm lão, lão không buồn phiền sao được?
Phùng Đức – trưởng môn U Minh Cung. Lão có hàng ngàn đồ đệ cũng với Đường Môn trở thành hai thế lực hùng mạnh tại vương triều Đại Cương. Bọn họ không được triều đình tin dùng, chỉ thích gây oán và tu luyện để có ngày trở thành bậc tu tiên.
“Trường Phong, ngươi lui ra đi.”
“Vâng thưa sư phụ!”
Trên tinh cầu này, chỉ những ai tu chân mới có thể ngự kiếm phi hành bay lượn khắp cửu thiên, ngao du tận cũng trời đất. Bản lĩnh này người thường không thể có được. Trong con mắt những người phàm trần, ai tu tiên cũng đều là thần tiên. Phi kiếm phóng ra có thể lấy đầu người xa vạn dặm, ngự kiếm phu hành có thể bay lượn cửu thiên, lẽ nào chẳng phải tài nghệ của bậc thần tiên?
U Minh cung có hơn ngàn đệ tử tu chân, đây chính là lý do khiến họ không sợ gì thế lực của triều đình.
--------Quân doanh nơi biên ải--------
Một âm thanh chói gắt vang lên trong không trung như muốn xé toang bầu trời.
“Thằng tiểu nhi Diệp Chấn Thiên hãy mau ra đây!”
Phùng Đức hắc bào tung bay, đứng trên không trung ánh mắt lão dường như có thể xuyên qua không gian soi xét toàn bộ quân trướng. Khí thế hùng hậu mà lão là tâm điểm phủ kín toàn cõi quân doanh nơi biên ải này khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy nặng nề đến nghẹt thở. Trong nháy mắt, mọi người đều chạy ra ngẩng nhìn lão đang ngự kiếm giữa bầu trời.
Lão đến đây phen này một chính là vâng mệnh chúa thượng lấy đi mạng sống của Diệp Chấn Thiên và đội ngũ, hai là vì muốn tìm Khuynh Thành để diệt trừ mầm họa.
“Thượng tiên!”
“Trời đất ơi! Đúng thượng tiên thật rồi!”
Quân sĩ trong quân doanh chưa bao giờ có diễm phúc nhìn thấy người tu chân nhưng họ rất nhanh chóng nhận ra đó chính là một lão thượng tiên. Rất nhanh chóng, mọi ánh mắt của binh lính nơi này dồn về Diệp Chấn Thiên.
“Hay quá! Tướng quân còn quen với cả thượng tiên!”
“Không ổn rồi, sao vị thượng tiên kia lại...”
“Kìa, khẽ thôi! Coi chừng thượng tiên nghe thấy sẽ nổi giận.”
Diệp Chấn Thiên rất bình thản ôn hòa bước ra, hai tay nắm thành quyền thì lễ: “Tại hạ Diệp Chấn Thiên, chưa rõ thượng tiên có điều gì dặn dò?”
Phùng Đức nhìn Diệp Chấn Thiên, con người rất phong độ, tầm tuổi này đã đạt đến Kiễm sỹ cao cấp hậy kỳ, sắp tới đạt được Hậu kỳ đại viên mãn có thể coi chính thức là người tu chân.
“Tiểu nhi Diệp Chấn Thiên! Thượng tiên ta đây hỏi ngươi mấy câu, ngươi phải trả lời cho đúng sự thật.”
“Thượng tiên cứ hỏi, chỉ cần không phải vấn đề liên quan đến giang sơn xã tắc hay bí mật quân sự thì tại hạ nhất định sẽ nói những điều mình biết.”
“Ta hỏi ngươi, nhà họ Diệp có một đứa con gái trên mặt có vết bớt đỏ, người có mùi lạ, phải không?”
Diệp Chấn Thiên nghe vậy nhíu mày: “Không rõ thượng tiên hỏi chuyện đó để làm gì?”
“Nói vậy thì đúng là người nhà họ Diệp rồi? Nó đã ra tay đánh đồ đệ ta. Thượng tiên ta đây nể mặt nhà họ Diệp tận trung hết lòng vì vương triều Đại Cương, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao nó ra thì ta sẽ không truy cứu nữa.”
Một lần nữa Diệp Chấn Thiên bị choáng ngợp, Khuynh Thành đánh đồ đệ ông ta bị thương? Sao có thể chứ, đồ đệ ông ta ít nhất cũng phải là kiếm sĩ sơ cấp cơ mà. Ông nghĩ rồi cười nói: “Chỉ e là thượng tiên đã nhầm rồi, nhà tôi có đứa con gái nhỏ nhưng nó không thể có đủ bản lĩnh đó đâu ạ. Đứa bé ngài nói chính là con gái tại hà, từ bé đã bị nhốt ở Thiên Vân các, chưa từng tập võ.”
“Diệp Chấn Thiên ngươi chớ biện bác, đã dám làm sao không dám thừa nhận? Đó đâu phải phong cách nhà họ Diệp các ngươi, nhất là ngươi lại là tướng quân thống lĩnh vạn quân?” Phùng Đức không ngớt áp đảo đối phương.
Diệp Chấn Thiên kính nể ông ta là thượng tiên và cũng không muốn chọc giận ông ta khiến binh lính liên lụy. Chuyện ngày trước thì khác, một Kiếm sĩ sơ cấp có thể giết chết một kiếm sĩ trung cấp, nhưng một kiếm sĩ cao cấp thì không thể giết chết
được một người tu chân. Nhưng vì đứa con gái nhỏ Khuynh Thành, ông vẫn phải nín nhịn: “Thưa thượng tiên, tại hạ không hề nói dối, đúng là nó chưa từng tập võ, có chăng cũng chỉ là vài chiêu phòng vệ qua loa tại hạ dạy lúc còn nhỏ.”
“Hỗn xược!”
Đúng như Diệp Chấn Thiên lường trước, cũng với tiếng thét là một trận đá cuộn cát bay, binh lính bởi vì một tiếng thét này khiến cho thất kinh cơ hồ không thở nổi, màng nhĩ như bị đâm thủng.
“Thằng nhãi Diệp Chấn Thiên nếu vẫn không chịu giao con bé ấy ra thì đừng trách thượng tiên ta không khách khí. Ta sẽ hủy quân doanh này để xem ngươi ăn nói thế nào với bề trên? Ngươi muốn thấy cả nhà họ Diệp bị chém hay g