
à chỗ không giống người thường của những bậc tiểu hùng .
Hắn thở dài rồi gượng mỉm cười :
- Nhưng "Tiểu Hùng " nhất định không bao giờ dại , nó lại khác " Anh Hùng " ở chỗ đó .
Linh Linh hỏi :
- Anh hùng đều dại cả hay sao ?
Lý Tầm Hoan cười :
- Nói dại thì quá đáng , phải nói có những điểm " si mê " thì mới đúng . Nhưng ai cũng không phải là việc đáng chế vì chỉ có những kẻ chí tình mới học được cái si mê ấy mà thôi .
Linh Linh cười :
- " Si " mà cũng phải học nữa sao ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Tự nhiên , bất cứ người nào muốn học được cái si mê ấy cũng không phải là chuyện dễ dàng bởi vì " si " và " ngu " là hai cái khác nhau , chỉ có những kẻ si mê kiếm pháp có thể luyện được kiếm pháp tinh vi chỉ những kẻ si tình mơí có thể được chân tình của kẻ khác , những chuyện đó nếu không phải là kẻ si thì không làm sao hiểu được .
Linh Linh cúi đầu , môi nàng hơi động đậy , hình như nàng đang " nhai " lại những lời của Lý Tầm Hoan .
Nàng muốn tự hiểu cái ý vị của những lời lẽ đó .
Thật lâu nàng mới thở ra :
- Cùng với Thám Hoa ở chung , tôi đã học được quá nhiều , hiểu được khá nhiều , chỉ có điều ... có điều Thám Hoa rồi lại phải đi và nhất định là tuyệt đối không bao giờ cho tôi đi theo cả .
Lý Tầm Hoan buồn bã :
- ít nhất tôi cũng còn đưa cô trở về hết khoảng đường này .
Linh Linh hỏi :
-Thế thì tại làm sao chúng ta không đi bằng ngả địa đạo ? Tôi thấy con đường ấy gần hơn đó .
Lý Tầm Hoan cười :
- Tôi không phải là chuột nhắt thì tại làm sao tôi đi bằng cách chui xuống đất chứ ?
Hắn nhìn nàng cười trong ánh mắt và tiếp luôn :
- Chỉ có những kẻ không thể gặp người khác trong lúc ban ngày mới thích đi địa đạo , một con người khi không phải là trờng hợp vạn bất đắc dĩ thì không nên dùng địa đạo .
Hắn nói chuyện thật vui , lời lẽ vô cùng cởi mở .
Tâm tình của hắn đang hồi trâm trọng nhưng hắn cốt làm cho người khác vui lòng .
Linh Linh quả nhiên bật cười :
- Được rồi tôi sẽ nghe theo lời của Thám Hoa , từ đây về sau tôi sẽ không bao giờ làm chuột .
Lý Tầm Hoan ngửa mặt nhìn trời , hắn hít vào một hơi dài và nói :
- Cô hãy xem , ở đây có gió mát , có trăng sáng , còn có suối trong nước mát , những chuyện như thế này những người chuyên ở dưới địa đạo làm sao mà sống được ?
Linh Linh cười :
- Tôi thì tôi chỉ muốn mặt trăng trên trời là chiếc bánh , còn dòng nước suối kia là dòng mật ngọt mà thôi .
Nàng nuốt nước miếng và thở ra :
- Nói thật bây giờ bụng tôi đói quá rồi , đói gần chết luôn . Về đến nhà chuỵen trước nhất là tôi phải xuống nhà bếp làm mấy món ăn .
Nhưng nàng vùng ngưng lại vì mũi nàng vừa bắt gặp một mùi thơm phức .
Mùi của rượu và mùi của thức ăn .
Có thể mùi ấy từ xa nhưng ở giữa rừng núi này , thứ mùi như thế nó bay đi xa lắm .
Lý Tầm Hoan nói :
- à ạ ... thịt gà nướng có thịt rừng nữa nhưng cũng là thịt nướng , thứ thịt nướng có ướp tiêu hành nước mắn , lại có cả thứ lão tửu lâu năm .
Linh Linh cười :
- Thám Hoa cũng nghe thấy những mùi ấy nữa à ?
Lý Tầm Hoan cùng cười :
- Ngươi hơi lớn tuổi rồi lỗ tai có thể hơi điếc , mắt cũng có thể hơi mờ nhưng lỗ mũi thì vẫn còn thính lắm .
Linh Linh hỏi :
- Thám Hoa có biết cái mùi " ác hại " ấy từ đâu bay đến không ?
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
- Tôi biết thị trấn vùng rừng núi này có một cái quán nhưng ở đó tuyệt đối không thể có được thức ăn ngon và nhất là rượu ngon như thế này .
Linh Linh nói tiếp theo luôn :
- Huống chi cái quán rượu ấy cũng đã dẹp rồi .
Lý Tầm Hoan cười :
- Cũng có thể có nhà nào đó đang làm tiệc cũng nên .
Linh Linh lắc đầu :
- Không , nhất định là không , mấy mươi nóc nhà trong cái sơn trấn đèo heo hút gió này tôi đã biết không còn sót một nhà nào họ làm việc kiếm được rất ít tiền , họ ăn uống kham khổ dè xén lắm mới đủ , có cũng ýen tiệc tùng cũng chỉ là mấy chén mì là cùng chứ không làm sao có được những thức ăn ngon và rượu ngon như thế đâu .
Lý Tầm Hoan trầm ngâm :
- Cũng có thê họ có khách xa nào mới tới và là khách quí nên họ nỗ lực để đãi đằng .
Linh Linh vẫn lắc đầu :
- Cũng không bao giờ có được , cho dù họ mới vừa kiếm ra một món tiền lớn hoặc do những người bạn ở xa mang tới , họ cần làm tiệc đãi thì cũng khộng thể có được mùi vị như thé ấy vì tôi biết họ từng ngwoif một , không mọt nhà nào có được một người đàn bà làm được những thức ăn có mùi vị như thế đâu , những ngày lễ tết cúng kiếm họ gần mnhư chỉ độc có hai món nấu canh và kho mà thôi .
Nàng cười thật tươi và nói tiếp :
- Nơi này mà làm được món ăn ngon như thế chỉ có độc một người .
Lý Tầm Hoan nhướng mắt :
- Ai ?
Linh Linh chỉ vào ngay mũi của mình và cười nói :
- Tôi chứ còn ai vào đây nữa ?
Nàng hình như mũi hít hít trong gió và nói tiếp :
- Chính vì thế nên tôi lấy làm lạ vô cùng , tôi hãy còn chưa đến nhà bếp thế thì mùi rượu thịt này làm sao lại có ?
Lúc bây giờ hai người đã ra khỏi một khúc quanh nơi hóc núi , Lý Tầm Hoan vụt nói :
- Hình như ... đúng rồi , mùi rượu và mùi thức ăn này xuất phát từ ngôi lầu nhỏ của cô . Con đường thật dài và tịch mịch .
Người trong sơn thôn có thói quen là ngủ rất sớm ,