
n cho cha hắn đâu. Hẵng cứ đợi xem sao đã.”
Võ Tài đứng ngoài nghe được những chuyện đó thì bất ngờ vô cùng, trong lòng thấy bấn loạn. Thì ra cái kẻ gửi chiến thư lúc sáng cha nó đã biết rõ nhưng có ý giấu các đệ tử.
Còn đang muốn gióng tai nghe ngóng thêm thì bỗng nó thấy bên trong im lặng như tờ. Rồi cánh cửa phòng bật tung, một thứ gì đó trăng trắng phóng vút ra ngoài như tên bắn. Thứ đó vướng vào cành cây liễu mỏng manh trước sân khiến cành cây cong vút như cung rồi bật ngược trở lại đánh trúng đầu gối của nó khiến nó quỵ ngay xuống đất. Lúc nhìn ra thì là một tách trà. Trong lòng nó kinh hãi, tự hiểu là cha đã biết nó nghe lén bên ngoài nên mới dùng tách trà để đánh ngã. Còn chưa kịp bỏ chạy thì đã thấy Huỳnh trưởng môn cùng phu nhân bước ra, mặt ông trông rất không vui. Ông gằn giọng nói:
“Sao con dám đứng ngoài nghe lén ta và mẹ nói chuyện. Thật không còn phép tắc gì nữa!”
Võ Tài run lên bần bật, toát hết mồ hôi lạnh. Xưa nay cha nó rất ít lời, nhưng mỗi lời nói ra đều nặng như núi, bị ông khiển trách thử hỏi sao không run lên cho được.
Phải mất một lúc nó mới lắp bắp được thành lời:
“Dạ thưa cha, mẹ, con chỉ tình cờ đi ngang qua, tuyệt không có ý nghe lén. Con… con chưa nghe được gì ạ. Xin cha mẹ thứ tội.”
Huỳnh chưởng môn nét mặt càng sa sầm hơn nói:
“Lại còn dám nói dối!”
Võ Tài tim như bắn ra ngoài vội vàng thưa:
“Dạ thưa cha, con biết lỗi, từ nay con không dám nữa.”
Huỳnh chưởng môn nói:
“Theo môn quy, nghe lén trưởng môn nói chuyện sẽ bị phạt thế nào?”
Võ Tài cúi đầu đáp:
“Thưa cha, lần đầu phạt ba mươi gậy, lần thứ hai phạt năm mươi gậy, lần thứ ba sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.”
Huỳnh phu nhân đứng bên thấy con sắp sửa bị phạt đòn thì hoảng sợ. Bà tuy trước nay tính tình nóng nảy nhưng lại rất cưng chiều con cái. Nhưng bà cũng chỉ dám kín đáo đưa tay lắc lắc chồng tỏ ý xin tha chứ không dám mở miệng nói.
Huỳnh chưởng môn rất kính vợ. Tuy vợ ông chưa bao giờ dám có một lời chen vào việc ông làm, nhưng trước sau ông cũng luôn lắng nghe ý kiến của bà. Thấy vợ đã có ý xin cho con, lại thêm sự việc cũng chưa đến mức nghiêm trọng nên ông nói:
“Lần này ta tha cho, tuyệt đối không được tái phạm lần sau. Nhưng những chuyện nghe được không được phép kể với bất kì ai. Nếu để ta biết, thì chớ có trách. Con thân là tứ sư huynh trong môn phái, hành động lời nói không thể cứ mãi giống một đứa con nít, phải biết tự răn lại mình. Nhớ chưa!”
Võ Tài dập đầu đáp: “Dạ! Con đã nhớ”
Rồi nó vội vã cáo lui. Cứ đến hẹn lại lên, thời điểm đầu tháng mười là lúc sinh viên khắp mọi nơi nô nức tựu trường. Tại các bến xe lớn nhỏ đâu đâu cũng thấy cảnh sinh viên tay xách nách mang, hành lí đùm đuề từ các tỉnh xa lên thành phố chuẩn bị vào năm học mới.
Thành Phố Hồ Chí Minh, hay người ta vẫn quen gọi bằng cái tên Sài Gòn, là tụ điểm sầm uất nhất nước. Mỗi năm lượng người đổ về nơi đây đông không sao kể xiết, tựa như muôn sông đổ bể, đủ các hạng người trên đời từ tốt đến xấu, từ côn đồ cho tới trí thức, từ nghèo khổ cho đến giàu có, tất cả đều tụ lại kiếm miếng ăn, tìm chỗ đứng cho tương lai. Điều đó biến thành phố trở thành một nơi vừa phồn hoa đô hội, vừa nhiễu nhương thế sự. Minh chứng rõ nhất cho sự xô bồ của đô thị này là đường phố lúc nào cũng ngập trong một biển người hỗn loạn, đông đến nghẹt thở.
Sài Gòn như một con rối mang hai cái mặt nạ, một cái mặt nạ hào nhoáng, xa hoa của thế giới những kẻ tiền dư bạc thừa, đi mây về gió, sống cuộc đời xa hoa nhàn hạ. Cái mặt nạ giàu sang ấy phủ lên cái mặt nạ tồi tàn của thế giới những con người mạt hạng, nghèo khổ vô văn hóa phía đằng sau. Hầu hết họ đến từ khắp các miền quê. Lý do là bởi tình hình kinh tế ngày nay đẩy cuộc sống của dân quê vào tình thế mỗi lúc một khó khăn, ngày tháng nông nhàn càng lúc càng dài, vụ mùa càng lúc càng thất bát, lượng công việc không thể đáp ứng nổi số lao động mỗi lúc một tăng, cho nên giới thanh niên nhàn rỗi những ai đi được thì đều đi hết, kiếm một công việc xa nhà, trang trải nỗi lo cơm áo. Họ tản vào khắp các xí nghiệp, nhà máy, chợ búa, công trường trong thành phố để tìm việc. Những ai may mắn có được việc thì phải nai lưng ra mà làm với tiền công không bõ tiền ăn. Những người xui xẻo không tìm được việc thì lại cặm cụi đi bán vé số, đi mò rác. Số còn lại trở thành bọn đầu trộm đuôi cướp, hút chích xì ke, thể loại này nhan nhản khắp nơi. Tại đây, một phương châm sống bất thành văn mà ai cũng đều hiểu: “Hãy tự lo đi, không ai thèm quan tâm đâu!”
Võ Tài cùng với hai đứa bạn thân là Long và Điệp hôm ấy cũng nô nức xuống thành phố đi học. Sáng tinh mơ gà chưa gáy ba đứa đã thức dậy. Trời mưa rả rích, là dư âm của trận mưa lớn đêm qua. Ba thằng đều ngủ cả ở nhà Võ Tài đêm đó để sáng sớm cùng đi cho tiện. Những người ở quê khi lên thành phố thường cố gắng đi chuyến sớm nhất để tối còn kịp về. Trong số ba thằng chỉ có Võ Tài là hay theo cha đi xa, chủ yếu là đi giao lưu với các môn phái khác, còn lại hai đứa kia cũng chỉ thỉnh thoảng mới có dịp đi, nên thành phố vẫn còn là một nơi xa lạ với hai người. Huỳnh phu nhân dậy còn s