ang hội trên đường đi.
Chiều hai mươi chín tháng chín, đoàn người chỉ còn cách Vũ Lương sơn độ một ngày đường. Âu Dương Mẫn ra lệnh ghé vào trấn Thanh Giang nghỉ trọ.
Đúng lúc ấy, thầy trò Quách Tử Khuê cùng nhau dùng bữa chiều. Tỳ nữ Tiểu Loan đã về Hứa Xương để lấy chồng từ hai năm trước, nhân dịp phu thê Quách Thiên Tường đến thăm con. Do vậy, những món cơm chay của Tử Khuê nên không được ngon lắm. Bảy năm nay, chàng thiếu gia nhà họ Quách ăn chay. May mà rặng Vũ Lương sơn mọc đầy nấm dại rất bổ dưỡng nên Tử Khuê đủ năng lượng mà luyện võ. Dĩ nhiên chàng ăn rất nhiều, mỗi bữa hơn thăng gạo.
Thu về, trời se lạnh và trên núi càng lạnh hơn. "Minh sư tất hữu cao đồ". Thầy là ma men thì trò bợm nhậu. Nói cho vui thế thôi chứ bậc chân tu chẳng bao giờ sa đà trong lạc thú trần gian. Vu Mộc Chân Nhân và Tử Khuê dù tửu lượng rất cao nhưng chỉ uống vài chung để tìm thi hứng, làm thơ, ngâm thơ hoặc nghe thơ thì phải có chút hơi men mới khoái.
Thu phong bổng đưng ào ạt thổi qua bình đài làm cho hàng dậu phù dung trước cữa đạo am phải tơi bời, hoa lá rụng rơi. Vu Mộc Chân Nhân tức cảnh sinh tình, sáng tác ngay một bài thơ. Ông cất giọng rè rè, khàn đục mà ngâm nga:
Phù Dung hoa lạc diệp phân phân
Môn yếm tà phi nhất viện bần
Trú cửu đốn vong thân thị khách
Niên thâm cảnh giác lão tuỳ thân
Dị hương dưỡng chuyết sơ phòng tục
Loạn thế toàn sinh cửu uý nhân
Lưu lạc bạch đầu thành để sự
Tây phong xuy đảo tiểu ô cân.
(Tạm dịch)
Phù Dung tơi tả lá cùng hoa
Một gian lầu nét khép lơ là
Trọ lâu quên bẵng thân là khách
Năm lụn thêm đau nỗi tuổi già
Đất lạ giả ngây phòng thói tục
Yên thân đời loạn nể người ta
Nổi trôi bạc tóc chưa nên việc
Thổi bật khăn đầu trận gió qua...
Tứ thơ bàng bạc tư tưởng Lão Trang và hàm ẩn ý ngậm ngùi cho kiếp nhân sinh đầy khổ ải. Từ Khuê nghe xong khoan khoái vỗ bàn khen hay.Vu Mộc Chân Nhân tươi rói nét mặt, đắcý như trẻ con được trưởng bối tán dương ông vừa định nói vài câu khiêm tốn gì đó thì ngoài cửa am có con chim lạ lông màu đỏ sa xuống và kêu lên chín tiếng bi thương. Sau đó vỗ cánh bay đi mất Vu Mộc Chân Nhân lẩm bẩm:
- Dương Cửu! Dương Cửu! Thì ra đã đến lúc rồi
Tử Khuê ngơ ngác hỏi:
- Bẩm ân sư! Điềm lạ này có ý nghĩa hung các như thế nào?
Vu Mộc Chân Nhân không đáp, bấm tay tính toán, suy nghĩ rất lâu mới lên tiếng:
- Khuê nhi! Khí số bần đạo đã tận chỉ còn sống được ít tháng nữa thôi. Vì thế, bần đạo sẽ đưa ngươi lên thạch động trên đỉnh cao nhất Vũ Lương sơn. Trong động có bí kíp của bẩy chiêu "Oán Thiên kiếm pháp". Tuyệt học này lợi hại vô song và cực kỳ độc ác, tàn nhẫn. Nhưng ngươi là kẻ có lòng nhân tất sẽ biết cách sử dụng đúng vào việc trừ gian diệt bạo.
Tử Khuê chẳng hề chú ý đến bảy chiêu tuyệt kiếm, chỉ mếu máo đau xót khi nghe nói sư phụ sắp từ trần, thường xuyên được nghe Vu Mộc Chân Nhân lải nhải câu sinh ký tử quy , chết là về với tự nhiên, chàng cũng không thể nào bình tâm khi sắp phải mất đi người mình yêu thương tôn kính. Bảy năm sớm tối cận kề, ngày ngày nghe lời giáo huấn, Tử Khuê thân thiết với Chân Nhân còn hơn cha ruột.
Chàng ứa lệ nhìn ân sư trân trối, nghẹn ngào nói:
- Sao sư phụ không nán lại hồng trần ít năm để đồ nhi phụng dưỡng hầu hạ. Ân sư pháp 1ực vô biên muốn sống lâu trăm tuổi nào có khó gì.
Vu Mộc Chân Nhân ôn tồn hoà ái đáp:
- Trương Tam Phong đang nặng nghiệp quả là phái Võ Đang nên phái sống đến trăm tư mới được về với đạo lớn. Nay bần đạo chẳng sở đắc một điều gì, lại có ngươi là kẻ kế thừa xứng đáng thì còn vương vấn cõi đời ô trọc này làm chi nữa? Khuê nhi bất tất phải thương tâm mà hãy mừng cho bần đạo sớm được thăng thiên.
Mờ sáng hôm sau, tức đầu tháng mười, hai thầy trò rời bình đài trên núi Vọng Vân, đi sang ngọn Oán Thiên ở gần đấy rồi trèo lên đỉnh. Oán Thiên là ngọn núi cao nhất dãy Vũ Lương sơn.
Đường lên núi cực kì cheo leo, hiểm trở, nhưng do thông thạo địa hình và có tài nghệ khinh công thượng thừa nên hai người đến nơi lúc giữa trưa.
Oán Thiên động ở độ cao gần trăm trượng, thường xuyên bị mây mù che phủ, phong cảnh huyền hoặc tựa cõi tiên. Nhưng vào giờ Ngọ hôm nay, nắng thu rực rỡ khiến bên trong thạch động không đến nỗi tối tăm.
Chờ Tử Khuê bẻ cành cây quét dọn xong, Vu Mọc Chân Nhân thọc tay vào một hốc đá kín đáo trên vách, lấy ra một gói vải vuông vắn. Trong ấy chính là quyển "Oán thiên kiếm lục".
Sau bữa cơm trưa đạm bạc ăn với nấm khô kho muối, Chân Nhân lập tức bắt tay vao việc giảng giải chiêu đầu tiên có tên là "Hoàng thiên bất tiếu" (Trời chẳng biết cười)
Cũng như chiêu này, sáu chiêu còn lại đều mang những cái tên đầy phẫn nộ, oán trách ông trời. Nhờ Chân Nhân tỉ mỉ chỉ điểm từng thế thức từng yếu quyết biến hóa nên một kẻ có căn cơ thượng thặng như Tử Khuê dễ dàng hoàn thành chiêu kiếm lúc chiều buông. Tất nhiên là chưa đến mức tinh thông, vì việc này đòi hỏi thời gian và sự khổ luyện không ngừng.
Trong lúc học trò luyện kiếm thì sư phụ nấu cơm. Chân Nhân ăn vội hai chén rồi hạ sơn, để Tử Khuê ở lại Oán Thiên động, tiếp tục suy ngẫm về chiêu kiếm, cạnh đống lửa bập bùng.
Không vư