
ại sao không bỏ đường?” Hắn vẫn là phàn nàn một tiếng.Mạnh Hạ hơi ngạc nhiên một chút, mặc kệ mà bước chân ra khỏi phòng.Khóe miệng của Từ Dịch Phong gượng gạo cười khổ một tiếng....Trong chốc lát sau, Nhạc Nhạc đi lên: “Thúc thúc…” Bé con cười ngọt ngào.Từ Dịch Phong vỗ vỗ lên chân mình, Nhạc Nhạc đi tới, nhẹ nhàng cười một tiếng, bàn tay non nớt xòe ra: “Cho thúc này, kẹo thỏ trắng, ăn thật ngon.”Nhạc Nhạc lột vỏ kẹo ra, nhét kẹo vào trong miệng Từ Dịch Phong, đại khái là kẹo đường bị cô bé cầm đã lâu nên hơi bị mềm. Mi tâm của Từ Dịch Phong hơi chau lại nhưng vẫn mỉm cười, kẹo đường có chút mắc răng.“Rất ngọt phải không?” Nhạc Nhạc liếm liếm đôi môi.Trẻ con hồn nhiên ngây thơ như vậy, nhưng trong lòng Từ Dịch Phong lại mang theo chua xót không nói ra được....Sau giữa trưa, gió mát từ từ thổi vào trong phòng, một vẻ nhẹ nhàng khoan khoái.Nhạc Nhạc ngắm nhìn hai bím tóc xinh đẹp trên đầu: “Mẹ, chúng ta đi gặp ai vậy?”Mạnh Hạ trìu mến sờ sờ vào trán của cô bé: “Đi gặp gia gia của con….” [Gia gia: ông.'>Nhạc Nhạc nhíu mi lại: “Mẹ, mẹ đáng lẽ phải nói sớm một chút cho con biết, con không có chuẩn bị lễ vật cho gia gia. Haizz…”Từ Dịch Phong đứng dựa ở trên cánh cửa, khóe miệng nhẹ nhàng mấy máy, đầu chân mày vẫn còn dư âm đau nhức. Nếu như đứa bé kia có ở đây, nó cũng sẽ đáng yêu như Nhạc Nhạc, không…… con của Từ Dịch Phong hắn, nhất định sẽ càng đáng yêu hơn. CHƯƠNG 41: NGƯỜI QUÊN KẺ NHỚ (2)“Đi thôi.” Mạnh Hạ đi đến bên cạnh hắn nhẹ nói ra, nhưng cũng không có nhìn vào hắn.***************************Mạnh Lý đã thoát được giai đoạn nguy hiểm, sắc mặt cũng đã thoáng có mấy phần hồng hào. Lúc ông nhìn thấy được Mạnh Hạ, tâm tình đã vui sướng khó nén được.Nhạc Nhạc mở to đôi mắt to tròn, nhút nhát e lệ nhìn vào Mạnh Lý.“Nhạc Nhạc, gọi gia gia đi?”Nhạc Nhạc nhìn vào ông, nắm lấy tay của Mạnh Hạ: “Gia gia…..”Mạnh Lý hai mắt đau xót: “Đứa bé ngoan, đến đây với gia gia, để gia gia xem một chút.”Nhạc Nhạc đến gần, Mạnh Lý nắm lấy đôi tay của cô bé, thật non nớt. Bàn tay thô ráp của ông nhất thời có chút chần chừ, Nhạc Nhạc liền cầm ngược lại tay của ông ấy: “Gia gia phải nhanh khỏe lên nha.”Mạnh Lý cong lên khóe miệng: “Gia gia rất nhanh sẽ khỏe lại.”“Cha, chúng ta sắp được đoàn tụ một nhà rồi.” Mạnh Hạ bình tĩnh nói ra.Mạnh Lý trong lòng hoang mang, đôi mắt có chút khó tin: “Tiểu Hạ, là ai đang giúp con?”“Là một người bạn của ca ca ạ.”“Bạn của Mạnh Tiêu? Là ai?”“Cha không biết người này.”Sắc mặt của Mạnh Lý trầm xuống.Mạnh Hạ cắn cắn khóe môi.Sau cuộc giải phẫu, khi ông vừa mở mắt ra là được ở trong một phòng bệnh như thế này, kinh nghiệm quan trường của ông làm sao lại không nghi ngờ đây? Nhưng ông nghĩ không ra được, cho đến bây giờ, ai còn có thể giúp cho ông nữa.“Tiểu Hạ, con nói cho cha biết, là ai?”“Ba ba, là ai chỉ có liên quan gì, một nhà chúng ta đoàn tụ mới là quan trọng nhất.”Mạnh Lý trong lòng sít sao kéo căng như một dây cung, sắc mặt dần dần trở nên tối tăm, ngắm nhìn cô: “Tiểu Hạ, nếu như con vì cha mà miễn cưỡng chính mình, cha tình nguyện cả đời ở trong tù.”“Cha!” Giọng điệu của Mạnh Hạ bỗng dưng cất cao.Nhạc Nhạc hơi run lên, cô vội vã hít sâu một hơi, trấn an Nhạc Nhạc. Cô yên lặng ngắm nhìn Mạnh Lý: “Cha, nhưng con muốn có một gia đình.”****************************Ở trong phòng bác sỹ, tâm tình của Mạnh Hạ càng thêm trầm trọng, cô nghĩ tới việc nếu cha biết là Từ Dịch Phong nhúng tay vào thì ông nhất định sẽ không đồng ý, cô nhíu mày lại. Từ Dịch Phong đang đứng ở phía trước, người đứng ở bên cạnh hắn, Mạnh Hạ cũng biết, là bác sỹ mổ chính cho cha.Lòng của cô co thắt đau đớn, cô không quen được.Có một số việc đã trệch ra khỏi quỹ đạo, nhưng cô không muốn quay trở lại nơi cũ.Cả đời này, mù quáng một lần là đủ rồi.Từ Dịch Phong thấy cô đi tới, dừng lại cuộc trao đổi, bác sỹ cũng biết ý mà rời đi.Từ Dịch Phong nhìn thấy sắc mặt của cô không được tốt, liền hỏi: “Làm sao vậy?”Mạnh Hạ lắc lắc đầu, giọng nói không thể che hết mệt mỏi: “Trở về đi.”“Tôi có hẹn với một chuyên gia.” Nghĩ đến đường trở về rất xa, Mạnh Hạ đành phải đi theo Từ Dịch Phong. Cô cho rằng Từ Dịch Phong đi khám bệnh cho mình, không nghĩ tới là hắn đưa cô đi khám....Lúc đứng ở khoa ngũ quan, cô đứng yên ở đấy, trong lòng nói không ra được cảm xúc lúc này.“Từ Dịch Phong, anh không cần phải làm như vậy, không có bất kỳ ý nghĩa gì đâu.”“Đây là chuyện của tôi.”“Anh có phải là cảm thấy tội lỗi hay không?” Mắt của Mạnh Hạ sáng quắc nhìn vào hắn.Từ Dịch Phong bị lời nói của cô làm cho hơi nghẹn họng: “Đi vào.” CHƯƠNG 41: NGƯỜI QUÊN KẺ NHỚ (3)Mạnh Hạ khẽ cười một tiếng: “Từ Dịch Phong, anh sẽ chết cái tâm ý này.”Tái khám lại, đáp án vẫn giống như lúc trước.“Không có bất cứ vấn đề gì.” Ông bác sỹ già bình tĩnh nói ra: “Các giác quan bên trong đều hoàn hảo không có tổn hao gì, dây thần kinh thính giác cũng rất bình thường.”“Bác Tào, cô ấy 5 năm trước xảy ra tai nạn xe cộ.” Từ Dịch Phong bất ngờ nói ra.Bác Tào gật gật đầu: “Dịch Phong, có đôi khi bệnh nhân không có vấn đề về cơ thể mà trong lòng người đó có chuyện đè nặng, nên mới tự mình ngăn cá