
ền vùi mặt vào trong cổ của Mạnh Hạ.Tiêu Ất đứng ở cổng, khóe miệng cong lên, nhìn thấy mặt của Từ Dịch Phong tối đen lại, cô ấy đột nhiên có chút vui vẻ.Từ Dịch Phong, anh không phải là duy nhất của Tiểu Hạ.*************************Buổi tối ở trong nhà, Mạnh Hạ và Tiêu Ất làm xong hết mọi việc, hao người ngồi ở trong sân, gió mát thổi vào mặt, đêm nay trăng sáng rất đẹp. CHƯƠNG 36: ĐỀN BÙ TỔN THẤT (3)Mạnh Hạ nghiêng người qua: “Ất Ất, cảm ơn cậu.”Tiêu Ất cười khẽ: “Cậu mà còn nói như vậy là tớ lại tức giận đấy, người một nhà còn nói ơn nghĩa cái gì.”“Mục Trạch, anh ấy…”Tiêu Ất ngắt ngang lời của cô: “Người đó rất tốt, đối với cậu cũng sẽ rất tốt, tớ rất yên tâm. Chỉ cần cậu sống được tốt là tớ liền thỏa mãn, đối với lời căn dặn của dì Mạnh cũng coi như hoàn thành.”Tiêu Ất nheo mắt lại, trong mắt dâng đầy một tầng ưu thương nhàn nhạt.Dừng lại một chút: “Tiểu Hạ, tớ chỉ là lo lắng…..”“Lo lắng cái gì?”“Không có gì.” Tiêu Ất đột nhiên tỉnh táo lại: “Buổi chiều ở trong tiệm, tớ có xem một bộ phim. Trong đó lúc vào ngày kết hôn của nữ chính, đột nhiên phát hiện ra nam chính là thủ phạm đã xâm chiếm gia sản, làm hại cha của cô ấy tự sát trước đây. Tất cả mọi người đều đã biết chuyện này, chỉ có nữ chính là người biết cuối cùng. Cậu nói xem, nữ chính có tha thứ cho nam chính không?”Mạnh Hạ cười cười: “Cậu từ bao giờ lại đi xem thể loại phim này, chỉ là phim truyền hình mà thôi, cần gì phải hao tổn tâm tư như vậy?”“Nếu như cậu là cô ấy thì sẽ làm như thế nào?”Mạnh Hạ trầm tư một hồi lâu, cong miệng lên: “Tớ không phải là cô ấy, cho nên tớ cũng không biết phải làm sao, quá vướng mắc.”“Phải không? Nếu là tớ, tớ sẽ tha thứ cho người đó. Dù sao thì nam chính cũng thật tâm muốn ở cùng một chỗ với cô ấy, thật sự yêu cô ấy.” Khóe miệng của Tiêu Ất hiện ra một nụ cười bất đắc dĩ.“Tiểu Hạ, cậu nhất định phải hạnh phúc.”Mạnh Hạ gật gật đầu: “Được rồi, Ất Ất, đi ngủ sớm một chút đi.”***********************Ngày hôm sau, bọn họ còn chưa có tỉnh ngủ thì ở ngoài cửa đã truyền tới một hồi tiếng đập cửa mạnh mẽ.Mạnh Hạ thay đổi y phục, gãi gãi đầu, vội vã đi mở cửa. Vừa mới mở ra, cô đã hơi hoảng hốt.“Bác gái, mời vào.”Mục phu nhân nhàn nhạt liếc cô một cái, đi thẳng vào trong phòng, sắc mặt của bà ấy thật sự không tốt.“Bác gái, con đi pha trà cho bác.” Rốt cuộc cũng là mẹ của Mục Trạch, cho dù bà ấy có thấy chướng mắt nhưng cô nhất định cũng phải tôn trọng bà ấy.“Không cần, tôi tới nói với cô mấy câu thôi, nói xong tôi sẽ đi ngay.” Mục phu nhân khí thế hung hăng nói ra: “Mang thứ đó vào đây.”Tiêu Ất cũng nghe thấy động tĩnh, cô ấy đi ra, nhìn thấy một người phụ nữ quý phái đang ngồi ở trên ghế, một người đàn ông trung niên khác đang lục tục mang đồ đạc vào.“Mạch Hạ, A trạch nói là các người đang bàn chuyện kết hôn.” Mục phu nhân ngắm nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi sẽ không đồng ý. Trước đây tôi đã tỏ rõ thái độ rồi, Mạnh Hạ, cô là người thông minh, tại sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy.”Mạnh Hạ trầm mặc một lát: “Bác gái, con sẽ cố gắng đối tốt với Mục Trạch.”Mục phu nhân hời hợt cười một tiếng: “Tốt? Như thế nào là tốt? Cô có thể sinh một đứa bé cho nó sao?”Sắc mặt của Mạnh Hạ trắng nhợt, Tiêu Ất lập tức dâng lên cơn tức: “Mục phu nhân….. bà nói lời này…..” Mạnh Hạ vội vàng ngăn cô ấy lại, hướng về phía cô ấy mà lắc lắc đầu.Tiêu Ất hít sâu một hơi, nuốt xuống những lời nói của mình.“Mục gia chúng tôi mong không nổi con dâu như vậy. Cô cũng là làm một người mẹ, cô cần phải hiểu được có mẹ nào mà không muốn tốt có con mình không?”Trong lòng Mạnh Hạ bị thắt lại: “Nhưng không phải đối tốt với anh ấy có trăm ngàn phương pháp khác nhau sao?” Mạnh Hạ đột nhiên cảm thấy nói ra những lời này thì một chút trọng lượng cũng không có: “Con với Mục Trạch đều là thật lòng.” CHƯƠNG 36: ĐỀN BÙ TỔN THẤT (4)“Con trai của tôi, tôi hiểu rõ ràng.” Mục phu nhân ưu nhã mở ví tiền của mình ra, từ bên trong cầm lấy một tờ chi phiếu đặt lên bàn trà: “Mạnh Hạ, đây là một chút tâm ý của tôi, xem như là đền bù tổn thất cho cô, những thứ này nên đưa cho cô từ lâu rồi.”Mạnh Hạ kinh ngạc nhìn vào bà ấy, có chút khó hiểu.Tiêu Ất bước nhanh về phía trước, lôi kéo bà ấy: “Mục phu nhân, nhà chúng tôi không hoan nghênh bà, mời bà đi cho.” Cô ấy dùng sức rất thô lỗ, vội vàng lôi bà ấy đi. Tiêu Ất lo sợ vị phu nhân này ở đây thì sẽ xảy ra chuyện.“Cô làm cái gì vậy?” Mục phu nhân chưa từng gặp phải chuyện thế này, bà ta quát lạnh một tiếng cũng không có tác dụng gì: “Lão Lý, lão Lý……”Người đàn ông vừa rồi nghe được tiếng động đã từ ngoài cửa đi vào, nhẹ nhàng ngăn cản Tiêu Ất sang một bên.“Còn dám động tay động chân với ta.” Mục phu nhân ghét bỏ phủi lấy vạt áo.“Mạnh Hạ, ta hôm nay đên đấy chính là muốn nói chuyện rõ ràng.”“Bà cút đi!” Tiêu Ất quát lên, điên cuồng cầm lấy những hộp quà tặng kia, đập về hướng cửa.“Làm sao vậy? Nha đầu này có phải là đuối lý rồi hay không?”“Mẹ, làm sao mẹ lại tới nơi này?” Mục Trạch đột nhiên xuất hiện, đánh vỡ cảnh tượng hỗn loạn này. Anh vội vã đi tới, nhìn qua mọi người ở trong phòng, anh đứng lại ở bên cạnh mẹ: “Mẹ, người đi về tr