
ợc. Tôi sợ sẽ bị thiên lôi đánh.”“Dù sao, tôi vẫn là muốn cám ơn ngài, mười vạn kia đúng là đã giúp tôi không ít.” Cô uốn cong khóe miệng, nỗ lực đè nén trầm trọng trong người để trở nên sáng rỡ.Từ Dịch Phong đón lấy ánh mắt của cô, trong lòng nhất thời cảm thấy phức tạp không ngờ. Năm đó người người đều nói hắn quá độc ác, năm năm này khi tỉnh mộng, hắn cũng sẽ mơ thấy cô, chỉ là vĩnh viễn dừng lại ở đêm đó.Nghĩ tới cô bày hàng bán ở vỉa hè trong trời đông giá rét, đông lạnh đến phát run nhưng trên gương mặt nhỏ quật cường một nụ cười, nụ cười đó làm cho hắn hoảng hốt cảm thấy người này không phải là Mạnh Hạ của trước kia.Mạnh Hạ thấy hắn lặng im, dè dặt hỏi: “Từ tiên sinh, xin hỏi ngài còn cần gì?”Từ Dịch Phong bỗng dưng quét mắt qua: “Cô và Mục Trạch có quan hệ gì?”Mạnh Hạ ngẩn người: “Chuyện này hình như với Từ tiên sinh không có liên quan gì cả.”Khóe miệng của Từ Dịch Phong khẽ động, lắc lư ly rượu, có chút giễu cợt: “Cô cho rằng cửa của Mục gia là cô có thể đi vào. Mạnh Hạ, chẳng lẽ chuyện năm đó cô còn chưa được dạy dỗ?”Chân mày của Mạnh Hạ khẽ nhíu, giọng nói mơ hồ có chút giận dữ: “Cũng không phải tất cả mọi người đều giống như ngài.” CHƯƠNG 8: THIÊN KIM LẠC LỐI (2)Nghe vậy, Từ Dịch Phong phẫn nộ tiến lên kéo lấy tay của cô: “Không giống tôi?” Hắn lạnh lùng cười một tiếng, đột nhiên tàn nhẫn nói ra: “Nhưng cô không phải là yêu tôi sao?”Ánh mắt của cô nhìn qua hắn bỗng nhiên trợn to, lỗ tai trong nháy mắt đã trở nên ù ù.Cổ tay nhỏ bé toàn xương, hắn dễ dàng giữ chặt, rõ ràng bị đau nhưng cắn răng đến chết không chịu xin tha, vẻ mặt quật cường kia kích thích mạnh mẽ đến hắn. Tay của hắn dùng sức, Mạnh Hạ bị hằn đỏ ngày càng sâu, hai người dựa vào gần nhau, hắn nghe thấy được hương thơm trong mái tóc của cô, khẽ nhíu nhíu chân mày.Mạnh Hạ vùng vẫy vài cái vẫn không thoát ra được, hắn vẫn dứt khoát giữ lại. Cô khổ sở cười một tiếng, trong lòng từng đợt đau lòng chảy xuôi: “Tình yêu của tôi đã sớm chấm dứt vào năm năm trước. Từ tiên sinh, ngài đã quên sao, là đích thân ngài chặt đứt.”Từ Dịch Phong khóa chặt lấy cô, mặt lạnh lùng: “Mạnh Hạ, cô đang ở đây trách tôi?”Trách hắn?Từ Dịch Phong từ từ buông tay ra, Mạnh Hạ nhanh chóng rút tay về, trên cổ tay tràn đầy dấu đỏ không hề nằm ngoài ý muốn. Cô nhìn hắn, nhè nhẹ lắc đầu.Trách hắn cũng được, hận hắn cũng được, dù sao vẫn đem hắn giữ ở trong lòng. Nhưng trái tim của cô đã không còn nguyên vẹn. Từ Dịch Phong đích thân phá hủy trái tim nguyên vẹn của cô, hôm nay vỡ thành mảnh nhỏ.Hắn không thương mình, từ đầu đến cuối. Cô làm sao còn phải khổ sở giữ hắn ở trong lòng đây?…“Dịch Phong…” Kiều Dịch Kỳ đẩy cửa vào, nhẹ nhàng gọi một tiếng. Lúc nhìn thấy Mạnh Hạ, cô ta hơi ngẩn ra nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười như cũ.“Làm sao lại tới nơi này?” Giọng điệu của Từ Dịch Phong vẫn lãnh đạm như cũ.“Em tới cùng với mẹ, mọi người ở phòng kế bên, anh có muốn gặp hay không?”“Lần sau đi.”Kiều Dịch Kỳ mỉm cười một cái, cô ấy hiểu Từ Dịch Phong cho nên chưa bao giờ đi nhúng tay vào chuyện của hắn.Cô ta xoay người gật gật đầu với Mạnh Hạ, lặng lẽ đánh giá cô, một thân lễ phục váy dài, đường cong ngắn gọn, phác họa một vóc người mỹ lệ, trang điểm nhẹ càng cho thấy một vẻ đẹp thanh lệ thoát tục, ánh mắt dừng lại ở trên đàn violin ở trong tay của cô, tầm nhìn chuyển một cái: “Nghe nói cô đàn nghe rất êm tai. Không biết hôm nay có cơ hội được nghe một khúc hay không?”Nghe nói? Một câu khen ngợi, sắc mặt của Mạnh Hạ cứng đờ. Cô ngược lại thật sự trở thành nhạc công.“Không biết ngài muốn nghe bài gì?”“Lương Chúc.” Từ Dịch Phong ngồi ở bên cạnh, không nhìn về phía Mạnh Hạ, chỉ lạnh lùng ra lệnh.“Lương Chúc.” Đây là khúc nhạc mà Mạnh Hạ thích chơi nhất, cô đã từng thỉnh cầu mong mỏi hắn đi nghe cô biểu diễn, mỗi lần hắn đều ghét bỏ nhíu mi, cho đến cuối cùng, hắn một lần cũng chưa từng đi. [:(( Oah, thật là ủy khuất quá.'>Mạnh Hạ ngồi thẳng lưng, nhắm mắt lại, tiếng đàn violin uyển chuyển thê lương. Cô yêu nhất thủ khúc này, chỉ muốn dâng tặng cho người cô yêu nhất. Nhưng mà cũng đã nhiều năm muộn màng như vậy.Cuộc đời của cô chuyện hoàn mỹ quá ít, như một khúc hát tiêu điều lạnh lẽo. Từ Dịch Phong và Kiều DỊch Kỳ ngồi ở đằng kia, tựa hồ cũng đang trầm tư. Mạnh Hạ đứng ở đó, giống như đạp lên bông mềm, hư mềm vô lực.Vận mệnh kỳ lạ chính là ở nơi này, cô và Kiều Dịch Kỳ đã từng đi học cùng nhau, nhưng hôm nay, cô lại phụ thuộc vào bọn họ mới có thể sinh tồn được. CHƯƠNG 8: THIÊN KIM LẠC LỐI (3)Cô cho rằng lòng mình đã không còn cảm giác, nhưng mà vẫn là đau đớn.Trong năm năm cuộc sống hèn mọn, từ một tiểu công chúa sống trong một ngôi nhà ấm áp nuông chiều đến một nơi ăn chơi bồi hồi vàng thau lẫn lộn, cô đều không cảm thấy quá nhiều đau khổ. Nhưng mà, đối mặt với chuyện ngày hôm nay, bất luận sống lưng của cô đã vô cùng thẳng tắp vẫn không che giấu được tự ti trên người của cô.Càng nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Kiều Dịch Kỳ, trong nội tâm của cô càng trở nên hoang vu, hoàn toàn khác nhau một trời một vực.Kiều Dịch Kỳ khẽ ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc: “Mạnh… Hạ?” Cô ấy mấp máy khó