
YÊU THƯƠNG – DẠ MẠNConverter: NguyetlyVui lòng không sao chép dưới bất kỳ hình thức nào!*Văn án:Lúc cô yêu thầm, hắn lạnh lùng vứt bỏ.Lúc cô quên lãng, hắn từng bước bức bách.Một lần đau nhức, cả đời yêu.…Mạnh Hạ cố nén đau đớn nói cho hắn biết: “Tôi mang thai.”Từ Dịch Phong tiện tay giơ cao một tờ chi phiếu: “Bỏ đi.”Mạnh Hạ bỗng nhiên cười một tiếng: “Tôi nói giỡn.”————————–*Nội dung và đánh giá:Vào sinh nhật 20 tuổi của Mạnh Hạ, đã xảy ra quan hệ với Từ Dịch Phong lúc đó bị bỏ thuốc. Không lâu sau Mạnh gia suy tàn, lúc này Mạnh Hạ có thai nhưng Từ Dịch Phong lại muốn cô phá bỏ, Mạnh Hạ rời đi.Năm năm sau, vào mùa lễ hội hoa đăng Tết Nguyên Tiêu, hai người gặp lại. Từ Dịch Phong vẫn cho rằng năm đó là Mạnh Hạ bỏ thuốc mình, thống hận tâm địa của cô, đối xử với cô bằng châm chọc khiêu khích, đủ loại chèn ép.Nhưng những thay đổi của Mạnh Hạ khiến hắn liên tục chú ý, thái độ đối với cô cũng đang từ từ biến chuyển. Người luôn ở bên cạnh là Mục Trạch, đã cầu hôn Mạnh Hạ, cô rốt cục đồng ý.Nhưng sau đó cũng phát hiện những bí mật nhiều năm che giấu. Từ Dịch Phong dùng Mạnh cha để uy hiếp Mạnh Hạ phải đáp ứng ở cùng một chỗ với hắn, lúc này, anh trai của Mạnh Hạ là Mạnh Tiêu quay trở về.Những ân oán dính dấp nhiều năm dần dần nổi lên mặt nước, Từ Dịch Phong biết vậy đã chẳng làm, khi phải trải qua đủ loại đau khổ thì về sau bọn họ còn có thể ở chung một chỗ không?Câu chuyện hành văn lưu loát, văn phong mạch lạc, ngôn ngữ thật thà, diễn tả vừa đúng. Nhân vật đầu tiên hoàn toàn có thái độ yếu kém, hình tượng nam chính mạnh mẽ, là một gã đàn ông thật sự ác độc, làm cho người ta vừa yêu vừa hận. Nhưng mà cá tính của nữ chính được lột tả chưa đến, mâu thuẫn giữa yêu và hận mạnh mẽ hơn chút ít thì sẽ tốt hơn. CHƯƠNG 1: ĐẶT DẤU CHẤM HẾTVui lòng không sao chép dưới bất kỳ hình thức nào!————————–Chương 1: Đặt Dấu Chấm HếtTrời đêm tháng bảy, gió từ từ thổi đến nhưng lại không át đi được cái nóng rực sôi trào của thời tiết. Thành phố C phồn hoa với những khu giải trí nhộn nhịp, bóng đêm say mê, một cô gái lẳng lặng đứng im ở cổng đã hơn một tiếng đồng hồ. Gió đêm lần lượt thổi qua, váy trắng sít sao ôm sát lấy người của cô, càng làm lộ ra đôi chân mảnh mai.Đôi chân của Mạnh Hạ đã sớm tê rần không còn cảm giác, hôm nay tất cả những con đường cô cũng đều đã đi qua, giống như là đã đi hết phần đường của cả đời còn lại. Tìm suốt một ngày, rốt cuộc cũng biết hắn ở chỗ này, nhưng khi đứng ở cửa, cô cũng chỉ biết do dự ngập ngừng. Đây là hy vọng duy nhất của cô, cho nên lại càng thêm tuyệt vọng. Cô hít một hơi thật sâu, cúi thấp đầu đi vào.Đẩy ra cửa chính của phòng bao một cách nặng nề, những tiếng cười nói nũng nịu lập tức chạm vào mặt. Ở dưới ngọn đèn mờ mịt, cô rất nhanh tìm được hắn, trong phòng dần dần yên lặng trầm xuống. Hắn lạnh lùng ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của cô, trong lòng của Mạnh Hạ co rúm lại một hồi. Quanh thân của hắn dường như tỏa ra một vầng sáng lạnh lùng bức người.Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô bình tĩnh đứng ở nơi đó. Mọi ánh mắt rối rít dồn về phía cô, cô gái giống như một đứa trẻ mắc lỗi bị phạt đứng ở đấy.Mạnh Hạ nắm chặt tay, từng bước từng bước khó khăn đi tới, dừng lại ở bên chân của người thanh niên.Ngọn đèn dần dần tối mờ, Từ Dịch Phong thản nhiên xoay xoay ly thủy tinh ở trong tay, thân mật ôm hông của cô gái ở bên cạnh. Một đôi mắt đào hoa cười như không cười ngắm nhìn Mạnh Hạ, nhẹ nhấp một miếng rượu, lập tức, cái ly bị đặt mạnh xuống mặt bàn vang lên thanh thúy: “Đây là thế nào? Tiếp tục đi.”“Mạnh tiểu thư đối với nơi này cũng có hứng thú sao?” Đôi mắt của Từ Dịch Phong nheo lại, nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.Mạnh Hạ há hốc mồm, muốn nói ra mới phát hiện cổ họng đã sớm khàn khàn như bị nghẹn. Hôm nay từ sáng sớm ra khỏi cửa cho đến bây giờ cô đến một ngụm nước cũng chưa uống, chịu đựng tiếng nói khô khốc như bị phỏng, giọng nói của cô trầm trầm cầu khẩn: “Van cầu anh, hãy cứu cha của tôi.” Dừng lại một chút, cô gắt gao cắn môi: “Bất kỳ là điều kiện gì, tôi cũng có thể làm được.” Nói ra những lời này, cô một chút sức lực cũng không có. Cô còn có điều kiện gì để cùng nói với hắn đây?Từ Dịch Phong kín đáo gác chân lên: “Cầu xin?” Hắn như cười như không nhìn ngắm cô, lộ ra thái độ lạnh lẽo nhè nhẹ.Cô mở to mắt nhìn, làn mi dày rung động, trong mắt hiện ra một tia chờ mong mơ hồ.Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của hắn, cô biết rõ trong lòng của Từ Dịch Phong chưa bao giờ có mình. Trước kia cô còn có thể ảo tưởng mà cho rằng sau khi hai người kết hôn, hắn sẽ từ từ phát hiện ra cô luôn đối tốt với hắn.“Mạnh tiểu thư, chuyện của Mạnh thị trưởng, tôi không có biện pháp nào.”“Tôi van xin anh, hãy cứu cha của tôi, hôn ước của chúng ta, anh muốn hủy bỏ thì hủy bỏ, tôi về sau sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa.” Cô thật sự bằng lòng bỏ lại tất cả.“Tôi nói rồi, Mạnh Hạ, dám có thủ đoạn đùa giỡn với tôi thì dám đi gánh chịu hậu quả.” Từ Dịch Phong âm lãnh động đậy khóe miệng.Trong mắt của Mạnh Hạ vốn là có một chút hy vọng mong manh nhưng trong nháy mắt lại không còn sót lại c