
ng đang cột chỉ vào cái răng của tôi.– Pứng…rốp… ! Tiếng nứt gãy khô khốc vang lên, cánh cửa giật mạnh ra kéo theo cái răng của tôi văng toạc ra ngoài.
– Á…hu…oaaa….oaaaa ! – Tôi nhìn cái răng văng ra nền nhà, và chợt cảm thấy đau buốt trong miệng, có vị mằn mặn, chấm tay vào thì hoá ra là máu, khiếp đảm ôm mặt khóc giãy đành đạch.
– Thằng Nhí lấy tao cái bông gòn mau ! – Ông anh tôi mặt mày xám ngoét vì thành công ngoài kết quả dự tính.Thằng Nhí run lẩy bẩy đưa bịch bông gòn, và đại ca quý hoá cầm nó mà chấm chấm vào mồm tôi để cầm máu, tôi khóc lăn lộn một hồi cũng mệt, ngồi dậy thì thấy đã hết chảy máu và hết đau, mà lại nhẹ nhõm vô cùng vì không còn cái răng lung lay khó chịu nữa, lại quệt nước mắt cười hề hề, tối ăn cơm ngon lành. Sau vụ đó tôi cực kỳ nể đại ca, ổng bảo gì nghe đó, tin răm rắp và làm theo ngap tắp lự. Có lần tôi tò mò về cái hoa văn thêu trên áo thun của ổng, thấy cái hình tròn có chỉ vàng xẹt qua xẹt lại mấy đường, nên hỏi nó là cái gì, ổng gãi đầu một lúc rồi bảo đó là hình ảnh….địa ngục, tôi gật gật tin lấy tin để, ra địa ngục nó nhỏ xíu và có mấy cái gai đâm ra như vậy. chương 7– Con thấy vẫn khoẻ như thường, hay mình xin xuất viện đi, chắc bữa đó do con đi nắng nên bị vậy thôi ! – Tôi khẩn khoản nói với mẹ.
– Cứ nằm đây, có bệnh hay ko do bác sĩ quyết định, chứ mẹ con mình biết gì đâu ! – Mẹ tôi không đồng ý.
– Nằm đây chán quá, đến cả ăn còn bị ép phải ăn cháo ! – Tôi giở giọng phàn nàn.
– Cô điều dưỡng nói vậy thì mình phải nghe thôi ! – Rồi mẹ tôi lấy tờ báo ra bảo tôi đọc cho đỡ chán.Đến trưa tôi lại phải truyền thêm chai nước biển nữa, mà chẳng hiểu truyền vào để làm gì, chỉ thấy mát mát nơi kim đâm thôi chứ không thấy khoẻ thêm cũng ko mệt thêm. Thế này thà bơm Sting vô còn hơn, ít ra còn cảm thấy bổ ích dẫu biết cái mác nhân sâm trên chai Sting là giả, nhưng cũng còn hơn truyền loại nước mà tôi lâu lâu vẫn ra biển tắm rồi sặc sụa cả vào mắt vào miệng.Tôi đang ngồi nhìn ra cửa sổ đếm xem số cây trồng trong khuôn viên bệnh viện là bao nhiêu, số xe hơi đang đậu là mấy chiếc, thiếu điều định đếm luôn số xe máy và xe đạp đang dựng dưới sân luôn thì đột nhiên bên giường đối diện, ông cụ đang thở oxy bỗng giật nảy người lên rồi tru tréo những gì đó mà tôi nghe ko rõ, sùi cả bọt mép ra ngoài. Kinh hoàng hơn là ông cụ còn giật phăng tay ra khỏi chai nước đạm đang truyền, mũi kim bị rút ra đột ngột nên máu bắn cả vào mặt người nhà.– Cứu, ai giúp giữ ông tui lại với ! – Chị người nhà thét lên.Anh thanh niên giường bên cạnh tôi lật đật chạy lại giữ 2 tay ông cụ để khỏi quơ liên hồi tránh mất máu thêm, mẹ tôi thì lật đật chạy ra ngoài hành lang gọi y tá, tôi cũng phốc xuống giường mà giữ lại chân ông cụ đang đạp cật lực vào người anh kia.Ông cụ như đang mê sảng, vẫn tru tréo những gì đó, nước mắt với bọt mép sùi ra liên hồi, tệ hơn là tôi thấy mũi kim của bình truyền đạm đã gãy vì nãy bị ông giật quá mạnh, tình trạng này khá nguy hiểm vì đoạn kim gãy có thể chạy theo mạch máu vào tim, có thể gây tử vong.– Anh bóp chặt cổ tay trái ông cụ lại đi, đừng cho máu kịp lưu thông ngược lên cánh tay, kim bị gãy có khi còn trong đó đấy ! – Tôi nói như thét.Anh này làm theo lời tôi, chị người nhà luống cuống dọn ống kim và giá treo chai thuốc xuống, vừa khóc nấc lên vì sợ. Khoảng 2 phút sau thì bác sĩ và y tá chạy vào, họ mới xử lí vết thương nơi tay rồi đẩy giường ông cụ ra ngoài, chị người nhà tất tả chạy theo, tôi thở phào ngồi phịch lên giường quệt mồ hôi.– Có bị gì ko con ? – Mẹ tôi nhìn hết lượt tôi từ trên xuống dưới lo lắng hỏi.
– Con ko sao, cũng may là bác sĩ tới kịp ! – Tôi thở dốc.
– Mày bệnh mà còn ko chịu nằm yên! – Rồi mẹ tôi sửa lại cái gối đầu giường và đẩy người tôi xuống bảo nằm lại đi.
– Hiện giờ thì con chưa thấy bệnh gì hết, hì hì ! – Tôi phì cười vì mẹ lo xa.Anh thanh niên kia rửa mặt xong rồi bước vào lại, trên áo vẫn còn vài vệt máu có lẽ từ ông cụ văng lên.– May ghê, chẳng biết ông lão có bị sao ko ! – Anh này ngồi xuống cạnh người mẹ.
– Mấy hôm trước lúc con về nhà cũng có lúc bị giống vậy đấy, mẹ ngồi mà sợ run lên ! – Mẹ anh này tiếp lời.
– Em cũng ko sao chứ ? – Anh ta quay sang hỏi tôi.
– Dạ ko ! – Tôi gật đầu cười cười đáp.
– Ừ, nãy may trong phòng có 2 đứa mình là đàn ông mới giữ lại được, ông lão giãy mạnh quá ! – Anh này xoa xoa tay, tôi mới thấy có 4 vệt đỏ bầm kéo dài, chắc là khi nãy bị ông cụ cấu vào.
– Nghe đâu ông lão này ở dưới quê, lúc phun thuốc trừ sâu trên ruộng thì lại hút thuốc, gặp hôm gió độc hay sao mà xỉu ngay giữa đồng rồi đưa lên đây, bác sĩ bảo là ngộ độc thuốc trừ sâu khá nặng ! – Cô nằm giường bên tần ngần nói.
– Phun thuốc rầy thường phải bị khẩu trang, đằng này ổng lại còn hút thuốc… ! – Mẹ tôi lắc đầu đáp.Tôi cũng thất kinh khi nghe chuyện này, ai đời đâu vừa đi phun thuốc vừa đi hút thuốc lá, cứ phun 1 chập lại hít 1 hơi thì bảo sao mà không nhiễm độc cho được, hèn gì nãy thấy biểu hiện ông cụ không bình thường, cứ như mấy người bị động kinh tôi xem trong phim. Chẳng biết có khi nào đang đêm cả phòng đang ngủ, ông cụ lại nổi