
ng Anh của Phước Thiên đã cất cánh rồi, tao đã không có được anh thì sẽ không ai có được, huống chi kẻ đó lại là mày.
Cô khóc trong sự đau khổ, chỉ tại cô quá ngu ngốc, quá tin người, tự tay đánh mất tình yêu của mình, bây giờ phải làm sao đây, cô vội bấm máy gọi điện cho Phước Thiên nhưng chỉ nghe tiếng ò í e, cô vội gọi cho Trâm :
– Alô
– Trâm hả ? Mày biết anh Thiên đang ở đâu không ?
– Đang ở sân bay, chuẩn bị bay rồi
Ny buông tay rơi điện thoại xuống đất, anh sắp đi đâu ? Anh đã tính rời bỏ cô sao ? Không phải anh luôn yêu cô, chờ đợi cô ah, không…không cô không có quyền trách anh, vì chính cô đã rời bỏ anh trước, chính cô đã đánh mất anh, làm tổn thương anh. Cô leo nhanh lên chiếc taxi chạy đến sân bay, đây có lẽ là lần cuối cùng để cô gặp được anh. Đến sân bay thì Ny thấy Ngọc Trâm và Nam cũng vừa đi ra, Trâm ngạc nhiên nhìn Ny :
– Mày đi đâu đây ?
– Anh Thiên, anh Thiên đâu
– Ảnh bay được 15p rồi
– Ảnh đi công tác hả ?
– Không, nghe ảnh nói sẽ qua ở luôn, khi nào quên được mày anh sẽ trở lại
Ny ngồi bệch xuống, khóc nức nở, anh đã muốn quên em sao ? Tại sao vậy chứ, cô khóc lớn thành tiếng :
– Em đã có con với anh rồi đây Thiên ơi, làm sao đây, vậy mà bây giờ anh muốn quên em đi sao ? Đúng, là do em, do em tất cả, bây giờ em phải chịu quả báo rồi đây.
Sau đó cô ngất đi, Trâm và Nam vội vàng đưa cô đến bệnh viện. Còn về phần Phước Thiên, ngồi trên máy bay mà tin anh đau nhói, vì điều gì đây ? Vì Ny sao ? Hay vì những lời mà Thúy An đã nói với anh cách đây 1 tuần.
Chap 34 : Cuộc gặp bất ngờ.
Tỉnh lại trong bệnh viện, Ny chỉ nhìn thấy khuôn mặt thân thương của mẹ đang nhìn mình, cô thấy có lỗi với mẹ, phải chi cô nghe lời mẹ, phải chi cô nói cho Phước Thiên biết hết mọi chyện, phải chi….Đúng, nếu trên đời không có chữ “ phải chi…” thì bây giờ cô đã không rơi vào sai lầm như vậy. Cô nhìn xung quanh, chỉ có mẹ, Trâm và Nam, anh đã đi thật rồi, không phải là giấc mơ nữa. Cô đau đớn đặt tay xuống bụng mình, con của cô sinh ra sẽ không có mặt cha nó sao. Trâm nhìn cô rồi lau nước mắt, nhỏ thấy xót cho con bạn dại dột, ngu ngơ của mình :
– Bây giờ mọi chuyện đã ra như vậy, nhưng tao tin là anh Thiên sẽ quay trở lại mà
– Tới lúc ảnh quay lại thì có lẽ anh đã quên mất tao rồi.
Cô cứ thế rồi lấy chăn trùm kín đầu lại, cố giấu đi những giọt nước mắt muộn màng.
Thưởng thức cái lạnh của Anh Quốc, Thiên nhâm nhi ly café, anh trở lại Anh nhưng không cho gia đình biết, anh đến căn biệt thư riêng của gia đình nghỉ ngơi, ở đây anh sẽ có nhiều mẫu thiết kế đặc sắc hơn, anh sẽ làm một phi vụ tung hàng ra thị trường nhưng không thông qua Denis nữa, phị vụ này của anh sẽ có tên là Star. Nhớ lại cuộc gặp mặt với Thúy An, mặt anh thoáng buồn.
1 tuần trước.
– Alô
– Xin lỗi, tôi có thể gặp anh được không ?
– Cô là ai ?
– Tôi là Thúy An, là chị chồng của Ny đây, Ny có vài điều nhờ tôi chuyển đến anh.
– Ok.
Tại quán café, anh thấy 1 cô gái trẻ trung, xinh đẹp nhưng đôi mắt ánh lên 1 sự sắc sảo, cô mỉm cười gật đầu chào anh rồi ngồi xuống ghế :
– Có chuyện gì vậy ?
– Chắc anh biết bây giờ Ny đã lấy chồng, cuộc sống của cô ấy vô cùng hạnh phúc, nhưng cô ấy nói với em rằng rấy áy náy và cắn rứt khi nhìn anh ngày ngày cô đơn, đau khổ như vậy…
– 1 tháng nay tôi và cô ấy chưa hề gặp nhau
– Đúng nhưng Ny vẫn biết được tin tức của anh, cô ấy nói cứ nhìn thấy anh như thế cô ấy thực sự sống không yên.
– Ý cô là….
– Em không có ý gì cả, chỉ chuyển lời giùm Ny thôi
– Ukm, tôi hiểu, ah mà cô có phải là cháu gái thầy Hiệu Trưởng trường ĐH Blue Moon không ?
– Dạ phải.
– Vậy Quốc Huy là con trai thầy Hiệu Trưởng ah.
– Dạ
– Thôi, tôi có việc rồi, cám ơn cô đã nói cho tôi biết.
Phước Thiên móc bóp để tờ 100k xuống bàn rồi bước đi. Bỗng Thúy An kêu giật ngược anh lại :
– Anh Thiên
– Sao. Phước Thiên lạnh lùng trả lời
An quay lại ôm lấy Thiên từ phía sau lưng, cô nói :
– Em biết là anh rất yêu Ny, nhưng giờ cô ấy đã là hoa đã có chủ, xung quanh anh còn rất nhiều người yêu anh mà
– ………………Thiên vẫn im lặng
– Em yêu anh, yêu anh ngay từ khi anh bước chân vào trường, nay anh có thể cho em 1 cơ hội không ?
Thiên nhẹ nhàng gỡ tay An ra, anh nhìn cô dịu dàng nói :
– Cám ơn vì đã dành tình cảm cho tôi, nhưng trong trái tim tôi, chỉ có duy nhất hình bóng của 1 người, đó là NaDy, em thông cảm và hãy hỉu cho tôi nhé. Rồi Thiên bước đi, Thúy An còn lại 1 mình, cô lau nước mắt thì thầm trong miệng đủ để cô nghe “ em biết là anh yêu nó, nhưng thật đáng tiếc, hai người sẽ không đến được với nhau đâu, haha ”
Về đến nhà, anh ngã người xuống chiếc giường trong phòng mình, anh đã gây sự cản trở trong cuộc sống của NaDy ư, cô không hạnh phúc khi anh vẫn cứ xuất hiện trước mắt cô sao. Vậy thì được rồi, anh sẽ để cô sống một cuộc sống hạnh phúc, không vướng bận anh, không phải nhìn thấy anh. Anh sẽ đi đến nơi khác, khi nào anh hoàn toàn quên được cô, anh sẽ trở lại Việt Nam này, anh hoàn toàn không trách cô, vì cô đã chờ đợi anh 3 năm, bao nhiêu đau khổ, cô đơn, buồn tuổi cô đều nếm qua cả, anh đã không tốt khi bỏ mặc cô nh