
.
Nằm khuất trong thành phố lớn là 1 ngôi biệt thự đc sơn màu tím môn , ( màu nỳ nhỏ Ny khoái lém, hihi ) , trong sân của ngôi biệt thự đó 3 con chó Becgie to gần bằng 1 con bò đang đi lòng vòng sẵn sàng sực bất cứ kẻ nào dám lén phéng tới ngôi biệt thự này. Phía trong ngôi biệt thự trên chiếc ghế sopha lớn 1 tên con trai vs mái tóc bạch kim đang ngồi bắt chéo chân wa, trên tay ôm 1 con Chiwawa, hắn nhếch mép hỏi lão quản gia :
– Thế nào rồi ???
– Thưa cậu ! cô bé đó là NaDy Ny, sinh viên năm I trường Blue Moon, và là 1 đứa con lai mang trong người 2 dòng máu Việt – Pháp.
– Con lai ah, hèn gì nhìn cô ta xinh quá, mà xinh cũng mặc kệ, dám giỡn mặt với tui thì tui không để yên đâu,
– Cậu thật k nhớ cô ấy ah….( người quản gia lí nhí )
– Ông nói sao…nói to lên tui nge không rõ
– Dạ ! không có gì thưa câu
– Ukm , vậy ông ra ngoài đc rùi
– Vâng, chào cậu
Ông quản gia bước ra ngoài, thở dài “ khuôn mặt cậu chủ thay đổi wa, nếu bà chủ không điện thoại và gửi ảnh của cậu chủ qua thì mình vẫn không nhận ra, cậu ấy đã không còn nhớ gì hết, kể cả cô ấy…Nhưng tại sao cậu chủ lai kiu mình điều tra về cô Ny, k lẽ…”
Nó về tới nhà là 11h pm, lúc này mẹ nó đã ngủ, nó lên phòng tẩy trang và thay đầm ngủ ra. Nằm trên giường nó liếc mắt ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn cứ mưa, mưa thật nhìu, càng mưa càng làm Ny nhớ tới anh , nhớ ngày anh hứa nếu Ny thi đậu vào trường ĐH Blue Moon, ngày đó anh sẽ trở về, ngày mai là ngày đầu tiên Ny đi học rùi, thế mà anh không những không trở về mà Ny sẽ mất anh mãi mãi…
Chap 3 : Trường ĐH Blue Moon
Biết đâu bất chợt đôi ta chợt rời xa nhau…..
– Alô
– Chuẩn bị xong chưa ? tao đang đứng dưới nhà nè
– Ukm, tao xuống liền.
Hai đứa lại chở nhau trên chiếc Vespa cam, nhỏ Trâm tí tửng, huyên thuyên nói chuyện, nó thì tâm trạng không được tốt lắm.
– Ê, sao im ru vậy ?
– Oh, đang buồn ?
– Chuyện gì ?
– …………..
– Tao biết rồi, hôm nay là ngày đầu tiên mày đi học và cũng là ngày anh Minh hứa sẽ trở về đúng không ? thôi đừng nghĩ ngợi nữa, quá khứ rồi.
– Ukm, tao biết rồi, thôi đừng nhắc nữa, nói chuyện khác đi.
Nó không muốn nhắc đến anh, vì nó đã và đang cố gắng quên đi anh, mối tình từ thời cấp 2 của nó, nó hối hận vì trước đây không đối xử tốt với anh, nó hay ăn hiếp anh vì nó bít a thương và không bao giờ la nó, anh hơn tuổi nó rất nhiều, 4t vì thế anh luôn hiểu và thông cảm cái tính trẻ con của nó. Thế mà bây giờ anh đã ra đi mãi mãi, đã 3 năm rùi mà nó vẫn không quên được anh, cứ mỗi lần nhớ tới anh, là nó lại muốn khóc.
– Tới trường rồi, mày vô trước đi, tao gửi xe
– Ukm
Nó vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn nhỏ Trâm và “ Bum ” nó va thẳng vào 1 người, nó rối rít xin lỗi :
– Xin lỗi, xin lỗi, bạn có sao không ?
– Không sao, chỉ bị chấn thương ngực thui
Nó ngẩng mặt lên vì cái giọng nghe quen quá, và….
– Anh….
– Cô….
Thì ra là cái tên mà nó đã gặp ở quán bar , nhưng hôm nay hắn mặc đồ rất lịch sự, áo sơmi trắng thắt cà vạt, mang giày, cầm cặp táp. Mái tóc thì k còn màu trắng bạch kim nữa mà đã chuyển thành màu nâu hạt dẻ. Nhìn 1 hồi nó cất giọng :
– Người cứng như cột điện thế kia chắc không sao rồi.
Nói đoạn nó bỏ đi thẳng nhưng tay nó thì bị kéo lại bởi cái tên mà nó gọi là cột điên.
– Này em, nói năng cho đàng hoàng nha, va vào anh rồi bỏ đi ngon ơ vậy hả ???
– Buông tay ra coi, trước cổng trường anh làm gì vậy ?
– Anh không buông, em phải bồi thường ngực cho anh
– Hả ? Cái anh này… nói chuyện buồn cười nhỉ ? Ngực anh cứng như cột điện thế kia, đầu tôi u 1 cục chưa bắt đền thì thôi chứ (nó cãi ngang như cua )
Đang gân cổ cãi bỗng nó nghe tiếng nói chua ngóe của bà cô giám thị từ xa đang chạy tới :
– Có chyện gì mà um sum ngày khai giảng vậy ???
Vừa chạy tới bà cô liền xuýt xoa :
– Ôi ! thầy tới dự lễ khai giảng sao k vào trường mà đứng đây vậy ? (bà cô này mê trai ớn )
Tiếng “ thầy ” từ miệng bà cô thốt ra làm nó há hốc mồm, nó nghĩ “ sax…thầy gì ở đây với cái tên cột điện này, thầy gì mà đi quán bar mặc đồ nhìn như 1 playboy chứ thầy gì ? ” . Lúc đó, nó bắt gặp ánh mắt gian gian của hắn nhìn nó như đang ẩn chứa điều gì.
– Ah không , tôi chỉ định đến tham quan ngôi trường này trước khi vào dạy thôi, không ngờ gặp cô bé này va trúng người tôi rồi đứng đây la làng, tôi thật không hài lòng khi trường có những nhân tố như cô bé này.
– Oh…thầy đừng giận, tôi sẽ chỉ dạy lại cho sinh viên. Thầu bỏ qua cho cô bé này nhé.
Nói đoạn bà cô quay sang nó, nãy giờ nó cứ như người trên trời vậy :
– Em mau xin lỗi thầy đi, con gái gì mà hung dữ thế, va vào người ta rồi còn la làng nữa hả, mau lên
Máu nó dồn lên não khi nghe bà cô nói, gì chứ, cái tên này, thật tức chết mà. Vừ lúc đó nhỏ Trâm gửi xe xong, chạy đến.
– Làm gì đứng đây không vào trường vậy mày, đợi tao hả ???
– Không , đang có chút chuyện
Bà cô lại lớn giọng :
– Mau xin lỗi thầy đi rồi vào dự lễ khai giảng em
Nó đành ngậm bồ hòn làm ngọt nói :
– Em xin lỗi thầy, em không biết thầy là thầy nên vô lễ, thầy bỏ qua cho em ( nó chu mỏ nói với đôi mắt long lên vì giận )
– Ukm, không sao đâu, thôi em vào trườ