
cũng luống cuống tay chân.
Lúc nãy bà cũng chưa chuẩn bị cơm nước cho Tả Thừa Nghiêu, giờ thêm bát đũa, bận rộn gần cả buổi mới chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn hơn ngày thường.
Đây không phải lần đầu tiên Cao Ca ngồi ăn cơm cùng Tả Thừa Nghiêu, nhưng cảm giác giống như chỉ có hai người bọn họ ngồi vây chung một bàn ăn gia đình như thế này, đích thực chưa từng có.
Dưới ánh đèn dìu dịu, ấm áp của nhà ăn, Tả Thừa nghiêu chủ động giúp cô bới cơm, bảo cô đi hỗ trợ bưng thức ăn và bày đũa, đều là những lời nói và động tác nhỏ nhặt, mùi thơm của thức ăn cùng làn khói trong nồi cơm tỏa ra nghi ngút, khiến cho cuộc sống giống như có một loại cảm giác là “Nhà”. Dường như hai người bọn họ cũng chỉ là một đôi vợ chồng bình thường, sau một ngày bận rộn sẽ bình đạm ngồi xuống ăn một bữa cơm.
Đáng tiếc, điều này chỉ là “giống như” mà thôi.
Cao Ca không biết khi gia đình bình thường cùng ăn cơm tối sẽ như thế nào, trong trí nhớ cũng chẳng có bao nhiêu hình ảnh như vậy. Khi tình cảm ba mẹ vẫn còn tốt, cô còn nhỏ, thỉnh thoảng một nhà ba người cùng ngồi ăn cơm, bình thường ba mẹ hay bàn luận chính là công việc ở Cao Thị, mà không phải là chuyện nhà, hay chuyện sinh hoạt vụn vặt.
Nhưng cho dù là vậy, cô cũng biết, hiện tại ngồi cùng bàn ăn với Tả Thừa Nghiêu không giống cảm giác kia.
Hiếm khi Tả Thừa Nghiêu có tâm trạng tốt, lúc bắt đầu vẫn cố gắng chung sống hòa bình với Cao Ca, nói vài câu chuyện phiếm. Nhưng Cao Ca cũng không có ý nói tiếp. Cô đã dâng hiến cả sự tôn nghiêm, không muốn lại tiếp tục dịu dàng, uốn mình theo người thêm nữa.
Tả Thừa Nghiêu nói cái gì, vấn đề gì, cô cũng chỉ đưa đẩy vài từ “ừ”, “ồ”, “đúng”, “được rồi”…
Hết lần này tới lần khác, Tả Thừa Nghiêu cũng không nói nữa. Cô nghĩ, có thể cô đã chọc giận anh. Chờ đợi cô có lẽ lại là một trận đối xử tàn bạo, nhưng cô không khống chế được mình, nhất là khi anh vô cớ ngăn cản cô gặp Cố Tư Nguyên.
Một bữa cơm cảm giác lạnh lẽo, khẩu vị của Cao Ca vốn không tốt, nuốt mãi không trôi đành buông bát xuống. “Tôi ăn no rồi, về phòng trước đây.”
“Ngồi xuống, Tôi cho phép em đi sao?” Cô muốn rời đi, Tả Thừa Nghiêu cũng không cho phép.
Cao Ca đành bất đắc dĩ ngồi xuống.
Tả Thừa Nghiêu vươn tay gắp đồ ăn đặt vào trong bát Cao Ca. Thịt, trứng, rau, lập tức chất đầy bát Cao Ca.
Anh ta ra lệnh: “Ăn hết. Ăn xong mới cho đi.”
Cao Ca liếc Tả Thừa Nghiêu một cái, sau đó không nói câu gì, yên lặng cúi đầu bưng bát lên ăn. Từng miếng từng miếng, giống như giận dỗi, nhanh chóng ăn bỏ thức ăn vào trong miệng.
Cô ăn với tốc độ rất nhanh, gió cuốn mây bay, khác hẳn với bộ dạng ăn không vô lúc nãy, như kiểu lâu rồi chưa từng được ăn qua những đồ ăn như thế, không cần nhai đã nuốt ngay rồi.
Tả Thừa Nghiêu không nhịn được, mắng: “Chậm một chút!”
Cao Ca giương mắt nhìn anh một chút, nghe lời anh nhai chậm lại, nhưng vẫn hết ngụm này đến ngụm khác không ngừng nghỉ, rất nhanh giải quyết xong chén cơm này.
Cô buông bát đũa lần nữa. “Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
Tả Thừa Nghiêu hơi nhíu mày, khóe miệng mím lại, nhìn bộ dáng quật cường của Cao Ca, cuối cùng gật đầu, mang theo tia bất lực.
Cao Ca được cho phép, lập tức đứng dậy rời đi. Thế nhưng vừa rời khỏi bàn ăn cô liền chạy thẳng vào toilet nôn ra, toàn bộ mọi thứ vừa ăn đều ói ra hết.
Chờ cô nôn xong, lúc ngẩng đầu lên, tấm gương trong nhà vệ sinh phản chiếu không chỉ có một gương mặt tái nhợt đọng nước của cô, còn có khuôn mặt của Tả Thừa Nghiêu.
Anh bước lên đưa Cao Ca một tờ giấy.
Cao Ca không cự tuyệt cũng không nói cảm ơn, trực tiếp lau qua, muốn đi ra, nhưng khoảnh khắc đi qua người Tả Thừa Nghiêu, không thể tin anh lại khẽ nói: “Xin lỗi.”
Cao Ca vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn Tả Thừa Nghiêu, đã thấy môi anh mím chặt, mặt không hề thay đổi, giống như câu “xin lỗi” cô vừa mới nghe chỉ là ảo giác vậy.
Cô không biết nên phản ứng ra sao, vì vậy cũng không nói câu nào, đi ra toilet, quay lại phòng ngủ.
Sau đó, Tả Thừa Nghiêu cũng đi vào phòng ngủ chính.
Cao Ca càng không nắm chắc được Tả Thừa Nghiêu muốn làm gì, nhưng phòng ngủ này vốn là của anh, cô mới chính là “khách”, cho nên, Cao Ca cũng chỉ có thể mặc anh đi vào.
Ở cùng anh trong một căn phòng có cảm giác xấu hổ lạ kỳ. Cao Ca cũng không muốn vẽ, bởi vì Tả Thừa Nghiêu ở bên. Vẽ đối với cô mà nói là chuyện riêng tư, có người ở bên, giống như bị người khác thăm dò bí mật nội tâm vậy, huống chi người đó là Tả Thừa Nghiêu.
Vì vậy cô mở Ipad ra, đeo tai nghe lên, tùy ý nghe nhạc, xem phim…
Mở âm lượng lớn hết mức, dường như có thể vạch ra một không gian khác trong phòng, không gian chỉ thuộc về cô.
Tả Thừa Nghiêu cũng không quấy rầy Cao Ca, một mình anh mở máy tính xách tay xử lý công việc.
Anh cứ yên lặng làm việc, cố giảm bớt sự tồn tại của mình, giống như cố giấu mình, như một người tàng hình vậy. Cao Ca cũng dần dần coi như anh không tồn tại, tự mình đắm chìm trong phim truyền hình, thậm chí lúc xem vô thức bật cười mà không hay hay biết.
Giờ phút này, căn phòng ngủ lạnh ngắt lại từ từ nóng lên.
Anh đang làm việc, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng