
, cô ngây ngốc nhìn mọi chuyện trước mắt.
Tả Thừa Nghiêu, Mạnh Dao, Cố Tư Nguyên, Khưu An Khiết, Cao Lạc Thi, còn có Cao Lạc Văn đang khóc rung trời vang đất.
Tả Thừa Nghiêu cứu cô, mà Cố Tư Nguyên là người xấu?
Vì sao Cố Tư Nguyên lại muốn làm như vậy? Còn Tả Thừa Nghiêu tại sao lại phải cứu cô?
Súng cùng với máu tươi, bọn họ đều chết hết sao? Anh tư đã chết rồi sao? Tả Thừa Nghiêu cũng sẽ chết sao?
Tả Thừa Nghiêu không còn sức lực để nói nữa, sau cùng anh liếc mắt nhìn Cao Ca, rốt cuộc cũng cúi thấp đầu vào trong lòng Mạnh Dao rồi rơi vào hôn mê.
Mạnh Dao khóc lớn tiếng hơn, “A Nghiêu! A Nghiêu! Anh tỉnh lại đi, anh không được ngủ, anh ngàn vạn lần không được ngủ, không thể xảy ra chuyện được…”
Còn Cao Ca thì chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, linh hồn giống như đã rời khỏi thân thể, phảng phất như về lại thời điểm cô đâm anh một dao, trống rỗng…
***
Cao Ca không nhớ rõ là bọn họ được Từ Lập cứu đi như thế nào, hẳn là lúc Tả Thừa Nghiêu hôn mê không bao lâu thì những người cứu viện đã tới rồi.
Tả Thừa Nghiêu, cô và Mạnh Dao nhanh chóng được đưa lên xe, đưa đến bệnh viện gần nhất. Còn dây thừng trên tay cô thì phải mang vào bệnh viện mới có người giúp cô cởi ra. Cổ tay đã bị sợi dây thô ráp cọ rách da, siết chặt đến ưa ra từng vết máu. Máu dính hết nửa người, tóc tai tán loạn, gương mặt bẩn thỉu, chật vật không thể tả.
Nhưng mà cuối cùng vẫn là an toàn từ nơi khói lửa trở về, có một vài người lại vĩnh viễn ở lại giữa nơi căn nhà hoanh giữa nơi hoang vu đó.
Tả Thừa Nghiêu được đưa vào phòng giải phẫu. Cao Ca không biết anh có bao nhiêu nguy hiểm, có thể bị mất mạng hay không.
Cô được bác sĩ sắp xếp nằm trên giường để truyền dịch, đại khái là truyền nước muối hay đường gì đó, chẳng qua là để cho cô nghỉ ngơi một chút để lấy lại sức.
Cao Ca nghĩ đến một mảnh hỗn độn, những cảnh tượng khác nhau trong quá khứ và cảnh ở trong căn nhà bị bỏ hoang, toàn bộ đều hiện ra trước mắt.
Một tay cô kéo bình dịch chuyền, đi ra khỏi phòng bệnh, cô cũng không biết mình đi đâu, đi tìm Tả Thừa Nghiêu sao? Anh sẽ chết sao?
Cô nghĩ đến chữ chết, trái tim chợt co rút lại, cô cảm thấy đau nhức. Cô không biết làm sao để tiếp nhận mọi chuyện xảy ra trên người cô, Tả Thừa Nghiêu rốt cuộc là người tốt hay người xấu, tại sao anh lại muốn cứu cô. Tất cả cô đều không biết. Cô chỉ là không muốn anh chết, cô chỉ biết là vừa nghĩ tới chữ kia thôi thì sẽ cảm thấy vô vùng đau đớn.
Cao Ca như du hồn đi ra khỏi phòng bệnh, cô tùy tiện hỏi một người phòng cấp cứu ở đâu? Có nhìn thấy một người đàn ông bị đạn bắn hay không?
Đa số mọi người nhìn thấy cô đều như nhìn thấy bệnh nhân tâm thần vậy, tránh không kịp.
Nhưng mà cô cũng không ngại, cứ như vậy không quan tâm mà đi nửa vòng lớn, dĩ nhiên cũng đánh bậy tìm được phòng phẫu thuật.
Tả Thừa Nghiêu vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy hiểm, phòng phẫu thuật đèn vẫn sáng, trong hành lang đứng đầy người.
Mạnh Dao đang bưng mặt ngồi ở đó khóc, Từ Lập còn có Tạ Tề, cùng với nhiều người nữa mà Cao Ca không quen biết đứng ở nơi đó đợi tin tức.
Cao Ca cứ yên lặng như vậy mà xông vào.
Từ Lập là người đầu tiên phát hiện ra cô.
Hắn nói: “Cô Cao, sao cô không ở phòng bệnh dưỡng thương?”
“Tôi… Tôi.., Tả Thừa Nghiêu, anh ấy sao rồi?” Cô nói năng có chút lộn xộn.
“Vẫn đang phẫu thuật, có điều đạn bắn trúng vào nơi không quá nguy hiểm, bác sĩ nói nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Cao Ca vẫn không nói gì, Mạnh Dao lại như phát điên mà đứng dậy nào tới tát một cái vào mặt Cao Ca, “Đều là tại cô! Đều là tại cô! Đều là tại cái đồ đê tiện cô, nếu như không phải vì cô thì A Nghiêu làm sao mà bị thương? Cô chính là sao chổi, cô có liên quan đến cái chết của mọi người, cô khắc chết mẹ cô, ba cô, còn muốn hại cả A Nghiêu nhà tôi! Anh ấy căn bản không yêu cô, anh ấy tại sao lại ngốc như vậy chứ?”
Mạnh Dao vừa mắng, vừa đánh liên tiếp vào Cao Ca không ngừng, dường như muốn đem tất cả mọi giận dữ trút hết lên người cô.
Cao Ca cũng không có đánh trả, phản ứng một cách trì độn như vậy, yên lặng nhận tất cả, dường như mọi cú đấm đá vào người đều không thấy đau nhức.
Phải không? Đều là lỗi của cô?
Tả Thừa Nghiêu không nên cứu cô, nếu anh ấy đã chọn Mạnh Dao thì vì sao lại để ý tới sự an toàn của cô một cách mẫu thuẫn như vậy, còn để ý đến sống chết của cô làm gì?
Chương 72
Tạ Tề đứng bên cạnh nhìn không nổi nữa, đi tới bắt lấy cổ tay Mạnh Dao.
“Mạnh Dao, cô bình tĩnh một chút.”
“Bình tĩnh?! Tôi đã bình tĩnh rất nhiều năm, từ lúc cô ta bắt đầu quấn lấy A Nghiêu tôi đã không thể bình tĩnh nữa. Đều là tại cô ta, nếu như không cò cô ta thì sẽ không xảy ra chuyện, A Nghiêu cũng sẽ không phải chịu đau đớn như vậy, cũng sẽ không cần phải ở trong phòng phẫu thuật không biết sống chết thế nào! Đều là lỗi của cô ta!”
Ngay cả Tạ Tề Mạnh Dao cũng không nể mặt mũi, điên cuồng giùng giằng, còn muốn tới đánh Cao Ca, móng tay của cô thậm chí còn vạch ra mấy vết máu trên mặt Tạ Tề.
Một cô gái điện cuồng thì mười con ngựa cũng không kéo lại nổi.
Tạ Tề phải dùng hết sức lức toàn t